Nhìn vào mắt con trai, ông nói. "Nếu ba không đến dự đám cưới của con, hãy hứa với ba một điều. Rằng cuộc hôn nhân này không phải là một sai lầm. Rằng con sẽ làm bất cứ điều gì để giữ gìn hạnh phúc. Nếu con muốn dành cả cuộc đời của mình với cô ấy, thì đừng bao giờ bỏ cuộc."
Ông do dự trước khi đưa tay ra nắm lấy tay con trai mình lần đầu tiên kể từ khi vợ ông qua đời, và siết chặt.
"Con đã trưởng thành rồi, Thừa Hạo. Ba tự hào về con, con trai" Người đàn ông mỉm cười. "Luôn luôn hạnh phúc
Cuộc nói chuyện với ba mình gần giống như một lời chia tay mà Trịnh Thừa Hạo không thể không để nó lướt qua tâm trí. Thật kỳ lạ, nhưng anh cảm thấy có thứ gì đó bồi hồi trong trái tim mình. Ba của anh rất chân thành khi nói những lời đó.
Cúi đầu, anh nhìn xuống bàn tay của mình - bàn tay mà ba anh đã nắm lần đầu tiên kể từ khi mẹ anh qua đời. Cái chạm vẫn còn ấm, một sự ấm áp sâu sắc dao động trong anh.
Trịnh Thừa Hạo nhìn về phía cánh cửa đóng kín, siết tay thành nắm đấm nhẹ nhàng như thể để giữ gìn cái chạm của ông, anh đi về phía phòng của mẹ mình. Anh mở nhẹ cửa. Đèn đã tắt. Từ ánh sáng của vầng trăng chiếu vào qua cửa sổ, anh thấy người phụ nữ đang năm trên giường, quay lưng lại với anh. Bà rất có thể đã ngủ.
Quyết định không làm phiền bà, anh về phòng ngủ của mình. Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-nguoi-thua-ke/3437837/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.