"Điều đó có nghĩa là gì?" "Có lẽ cô sẽ sống chung nhà với con."
"Yay!" Cậu hét lên. "Vậy cô có thể chơi với con rồi. Bà nội luôn bận rộn, vì vậy không ai chơi với con."
Bà nội... mẹ của Trịnh Thừa Hạo... Ánh sáng trong mắt Lý Diệu Linh mờ đi khi nhắc đến bà. Gần đây, cô quá mải mê với Trịnh Thừa Hạo, cô không nghĩ đến người phụ nữ ấy.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Trịnh Thừa Hạo ngắt lời khi anh trở về với hai cây kem ốc quế.
"Không có gì." Lý Diệu Linh đứng thẳng người cầm cây kem từ tay anh. "Cảm ơn."
"Có chuyện gì à?" Anh hỏi khi nhận thấy ánh mắt trống rỗng của cô.
Lắc đầu, cô nói dối. "Không có gì.' Nhận thấy anh chỉ mua có hai cây, cô hỏi. "Của anh đâu? Kiểu này em phải có thêm một số thay đổi..." Câu nói của cô bị cắt đứt khi anh nghiêng người để cắn một miếng kem trên tay cô.
"Em nói chúng ta phải chia sẻ mọi thứ cho nhau mà." Anh tự hào tuyên bố. Lý Diệu Linh nhìn anh một cách vô lý.
"Làm gì có ai ăn kem chung chứ." Cô bĩu môi.
"Thì là chúng ta nè." Anh cười toe, quấn một cánh tay quanh eo cô và nghiêng người để cắn thêm một miếng nữa. Lý Diệu Linh hét lên, anh lau miệng cùng với tiếng cười sảng khoái.
"Bây giờ nó trông thật kinh tởm, cảm ơn rất nhiều." Cô lẩm bẩm liếʍ kem và phát ra tiếng hét khi anh hôn vào má cô, để xóa đi vết kem dính trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-nguoi-thua-ke/3437835/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.