Sau khi Trịnh Thừa Hạo rời phòng, Mã Tuệ Đồng ngồi một mình trên giường. Tâm trí bà là một mớ hỗn độn, bà vô cùng bối rối và lạc lõng. Những năm qua, bà đều gửi tiền cho em gái của người chồng đã chết của mình... bà cứ nghĩ số tiền đó được dùng cho Lý Diệu Linh và Lý Khắc Tiến.
Chính xác thì số tiền đó đã biến đi đâu? Tại sao các con của bà lại trở thành trẻ mồ côi? Tại sao Lý Diệu Linh lại nhìn bà như thể bà là hình ảnh thu nhỏ của mọi sự ô nhục và xấu xa ngày trước?
Điều gì đã xảy ra với các con của bà sau khi bà rời đi?
Hai ngày trôi qua kể từ lần cuối Lý Diệu Linh nhìn thấy Trịnh Thừa Hạo. Anh gọi cho cô mười lần trong hai ngày qua, để lại rất nhiều tin nhăn trong hộp thư thoại của cô. Một lần nọ, anh đến gặp cô ở cửa hàng Pizza, cô trốn ở phía sau, nhờ một đồng nghiệp nói với anh rằng hôm nay cô không đến làm việc.
"Anh đã đến chỗ làm của em, họ nói rằng em không đi làm hôm nay. Hãy gọi lại cho anh khi em nhận được tin nhắn này"
"Anh rất muốn gặp em. Khi nào thì em rảnh? Diệu Linh... anh nhớ em."
Khi anh gọi lại, cô không nhấc máy mà ngồi yên lặng trong phòng nhìn đồng hồ điểm qua. Với ý nghĩ răng đến gần anh hơn sẽ đưa mẹ cô trở lại với thế giới của mình, cô ngay. lập tức ghét việc ở bên anh. Khi tan ca, cô đi một con đường khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-nguoi-thua-ke/3437832/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.