"Ngụy Tân Vũ" Lý Khắc Tiến nhìn thẳng vào bạn mình. "Chị Diệu Linh lớn rồi, chị ấy có thể tự đưa ra quyết định của mình. Chị ấy không thể hẹn hò hay sao? Anh ta giàu có thì sao? Chị ấy có thể thực sự thích anh ta và anh ta cũng vậy."
"Cậu..." Ngụy Tân Vũ không vui vẻ chỉ một ngón tay vào. mặt kẻ đối diện. "Cậu phải nghe tôi. Chị cậu không quan tâm đến anh ta. Chị ấy đang cần cái ví của anh ta. Cậu biết Diệu Linh luôn cần tiền nhất mà. Làm ơn đi Khắc Tiến, nếu chị ấy hẹn hò với anh ta, tôi sẽ phải làm gì đây?”
"Tôi nghĩ cậu không còn cơ hội nữa rồi" Lý Khắc Tiến trêu chọc. Điện thoại của Ngụy Tân Vũ đổ chuông. Nhưng Lý Khắc Tiến nhanh chóng chộp lấy, cậu quay sang Ngụy Tân Vũ. "Im lặng. Đó là chị Diệu Linh."
Im lặng, Lý Khắc Tiến nhấn nút và đưa điện thoại lên tai nghe Lý Diệu Linh mắng. "Này! Tôi đã nói với cậu rằng đừng đưa thêm trà xanh cho tôi nữa mà. Tại sao cậu không nghe hả?" "Chị Diệu Linh." Lý Khắc Tiến nói. "Là em."
Một giây im lặng trước khi Lý Diệu Linh bối rối hỏi. "Khắc Tiến. Hai đứa ở bên nhau à?”
"Vâng. Tân Vũ..." Lý Khắc Tiến liếc nhìn Ngụy Tân Vũ. "... cậu ấy đang tắm."
Làm vẻ mặt không hài lòng, Ngụy Tân Vũ đưa tay đập. mạnh vào cánh tay của bạn mình. Xoa xoa cái tay bị đánh, Lý Khắc Tiến dịch người ra xa chút. "Em đã đến chỗ chị nhưng chị không có nhà. Chị đi chơi sau giờ làm việc à? Chị có thường như vậy đâu."
"Chị đi làm." Câu trả lời khiến Lý Khắc Tiến nhướng mày ngạc nhiên.
"Chị thường về nhà ngay sau giờ làm việc mà." Em trai nói. "Chị đi hẹn hò sao?"
Một giây im lặng nữa. Cô thú nhận. "Ừ. Chị đang quen một người."
"Người nào?"
"Chỉ là... sau này chị kể, không phải bây giờ. Khi nào chị chắc chắn hơn về mọi thứ, chị sẽ giới thiệu cho em biết." Lý Diệu Linh nói. "Vâng." Lý Khắc Tiến gật đầu. "Miễn là chị hạnh phúc, còn người đó là ai... không quan trọng với em. Bây giờ chị về nhà chưa?"
"Rồi. Chị chuẩn bị tắm rửa và nghỉ ngơi. Em đã ăn gì chưa? Hạ Vy có nấu ăn không? Em không được ăn mì gói nữa đâu đấy. Chị đã nói với em là mấy thứ đó không tốt cho sức khỏe đâu"
"Em biết rồi mà, chị đừng căn nhãn nữa." Lý Khắc Tiến liếc nhìn xuống tô mì đã hết của mình. "Chị không hỏi về Hạ Vy sao?"
Lý Diệu Linh khit mũi. "Cô ấy thế nào rồi?"
Cô ấy đi mua sắm để giải tỏa tâm trí." Anh giải thích. "Công việc chị thế nào?”
"Vẫn như mọi ngày."
"Chị nghỉ ngơi đi. Khi nào rảnh, em sẽ đến thăm chị." Lý Khắc Tiến hứa trước khi cúp máy, quay lại thì thấy Ngụy Tân Vũ đang nghiêng người nhìn mình một cách tò mò.
Cậu bạn thắc mắc. "Chị ấy đã nói gì? Cậu nên hỏi chị ấy về anh chàng kia. Ít nhất thì cậu đã lấy được tên của anh ta chưa?" "Chưa" Đặt điện thoại trở lại bàn, cậu lắc đầu. Sau đó, nhìn Ngụy Tân Vũ, nói. "Mặc dù vậy, chị ấy nghe có vẻ hạnh phúc. Nếu chị ấy muốn hẹn hò, hãy để chị ấy hẹn hò. Cậu biết trước đây chị ấy chưa từng hẹn hò mà. Chị Diệu Linh đã hy sinh vì tôi quá nhiều rồi, giờ là lúc chị ấy phải sống cho riêng mình"
"Chị ấy chỉ có thể hẹn hò với tôi." Ngụy Tân Vũ siết tay.
"Năm mơ đi." Lý Khắc Tiến nhếch mép đứng dậy đi đổ rác.
Trước sự thất vọng của Lý Diệu Linh, Trịnh Thừa Hạo đã không đến nơi làm việc của cô vào ngày hôm sau như anh đã hứa. Ngay sau khi tan ca, cô ngay lập tức đi về phía trường đại học, lang thang trước khoa kinh tế để chờ anh. Cô kiên nhẫn đợi 10 phút sau khi gửi cho anh một tin nhẳn rằng cô đang đợi anh trong khuôn viên trường nhưng không nhận được hồi âm.
Điều đó đánh vào lý trí cô vài phút về lý do tại sao cô cảm thấy thất vọng và cần phải đến tìm anh. Cô có thể đi thẳng về nhà để ngủ trưa như thường lệ, nhưng cô đang ở đây, một hành động không thể giải thích được. Nụ hôn trên má vào ngày hôm qua chỉ đơn thuần là một nụ hôn phớt nhẹ nhưng cô lại ghi nhớ rất lâu. Trịnh Thừa Hạo là bạn trai cô, tất nhiên anh nên hành động như vậy.
Đứng dậy từ cầu thang sau khi biện minh cho những suy nghĩ của mình gần mười lăm phút đấu tranh tư tưởng, cô bắt đầu bỏ đi. Trái tim cô chợt nảy lên khi nghe thấy ai đó gọi tên mình. Cô nhanh chóng quay lại và thấy Ôn Minh Long đang vội vã đi về phía cô từ các bậc thang phía trên. Hy vọng đã tăng vọt trong lòng cô lập tức tan biến.
"Ừm... chào." Cô chào hỏi một cách không hào hứng sau đó lúng túng nhìn đi chỗ khác. Bây giờ chắc anh đã biết cô chỉ 'sử dụng' anh để tiếp cận Trịnh Thừa Hạo.
Tươi cười rạng rỡ, anh hỏi. "Cô đến đây vì Thừa Hạo à?"
Khi nghe thấy tên của người nào đó, đầu của Lý Diệu Linh tự động giật lên. Sau đó cô thấy chính mình lẩm bẩm. 'Ờ... ừm...
"Tôi nghĩ cậu ấy đã về rồi. Cậu ấy không nói cho cô biết sao?"
"Không." Lý Diệu Linh nhướng mày nhìn anh, gật đầu để xác nhận điều đó.
"Thừa Hạo về từ sớm. Cậu ấy không đi tìm cô sao?"
Đã về rồi ư... Lý Diệu Linh lẩm nhẩm, từ từ để nó ngấm vào não mình.
"Cô ăn gì chưa? Tôi mời nhé?" Giọng nói của anh vang lên trong suy nghĩ của cô. Khi Lý Diệu Linh nhìn lên, Ôn Minh Long đã quay người, dẫn đường. Không còn lựa chọn nào khác, cô đành đi theo anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]