Christian đã có một đêm trằn trọc, cũng không phải anh chưa từng chịu đựng những đêm như thế kể từ khi cô xuống tàu Rhodesia. Nhưng sau cuộc gặp ở Bảo tàng, anh chỉ có thể quay cuồng với sự xấu hổ và kinh hoàng vì mình đã sai lầm trầm trọng như thế nào. Cô đã phải cảm thấy gì, khi tính cách của mình bị vặn vẹo và phỉ báng một cách bất cẩn, và không hề quan tâm chút xíu gì đến sự thật như thế.
Buổi sáng, anh ghé qua phòng ăn. Anh thường ăn sáng trong phòng làm việc, nhưng anh biết cô thường ăn sáng ở phòng ăn, với những tờ báo trong ngày và thường xuyên có một tờ Tự nhiên ở cạnh khuỷu tay. Cô không ở đó.
“Cô ấy đã đi dạo, thưa ngài,” Richards nói.
“Ở đâu?” Dinh thự Algernon rất rộng lớn. Cô có thể đã đi xa nhiều dặm.
“Cô ấy không báo cho chúng tôi, thưa ngài. Cô ấy chỉ nói rằng sẽ không về trước bữa trưa.”
“Cô ấy đi lúc nào?”
“Khoảng hai giờ trước, thưa ngài.”
Bây giờ chưa đến chín giờ. Nếu cô không trở về trước bữa trưa, cô sẽ ra ngoài đúng sáu giờ. “Anh để cho một người trong tình trạng…”
Christian dừng lại. Chưa ai biết về tình trạng của cô. “Gọi Gerald cho ta. Nói anh ta nhanh lên.”
Gerald, người quản lý vườn tược hớt hải đi đến. “Thưa đức ngài?”
“Nữ công tước có hỏi anh bất cứ điều gì về khu mỏ không?”
“Có ạ, thưa ngài, cô ấy đã hỏi.”
“Khi nào?”
“Hôm qua, thưa ngài.”
“Cô ấy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-nguoi-dep/3034269/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.