Cậu chủ, chỉ cần nghe hai chữ đã biết được người này vẫn còn trẻ. Chắc cũng sẽ không đến nổi như lão già Nhật tổng đó.
“Nghe nói, cậu ta cũng hiện đang ở Thượng Uyển, tầng dành cho khách VIP. Em không vào được đâu.”
Trước khi tắt máy, chị Trân lại không quên nhắc nhở. Tuy biết Khương Nhã thông minh, nhưng nếu so với lũ người đó làm sao sánh nổi.
“Đừng có liều nhé, không được thì không cần, dù gì...”
Cô không nghe kịp câu nói đó đã tắt máy nhưng vẫn hiểu ý tứ.
Nhìn bản thân đẹp đến kiều diễm trong gương. Đôi môi vẫn đỏ mọng, vẫn đôi mắt long lanh hớp hồn người khác.
Để leo lên, cô thật sẽ không ngại. Nhưng cũng không đến nổi phải bán thân, chẳng qua là ‘hợp tác’ thôi.
Cô vừa mới bước ra đã trông thấy lão già Nhật tổng say xỉn đi từng bước loạng choạng trên đường.
Phía bên cạnh Khương Hân đang mặt nhăn nhó mà dẫn đường. Bàn tay lão vẫn không quên ôm lấy cô ta mà xoa nắn liên tục. Vừa trông thấy cô, ánh mắt lão liền sáng rực.
“Bảo bối à, bộ phim lần này đã do Khương Hân lấy được. Nhưng nếu em phục vụ anh đêm nay, chắc chắn lần sau anh sẽ cho em làm nữ chính.”
Từng câu từng chữ đến sởn cả gai ốc. Khương Nhã đi lại phía lão, bàn tay vừa định nắm lấy, định thần sẽ dạy dỗ một bài học dù gì lão cũng đang say. Nào đâu, từ phía sau một cánh tay rắn chắc đã chặn lấy, bàn tay nắm chặt lấy cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-den-dien-dai/2792602/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.