Edit: Miu
Beta: Thỏ
Cô không ngờ rằng tình cảm mà Phó Duẫn Thừa dành cho cô lại sâu nặng như vậy.
Lâm Nhụy đột nhiên không biết nên nói gì.
Chỉ có thể dùng sự trầm mặc thay thế.
Phó Duẫn Thừa thấy thế, đôi mắt đen rũ xuống.
Anh miễn cưỡng nở một nụ cười: “Tất cả đều là do anh gieo gió gặt bão, em không cần cảm thấy áy náy đối với anh, yên tâm đi, anh không có việc gì.”
“Ân.”
Phó Duẫn Thừa miễn cưỡng cười vui không phải cô không nhìn ra, thậm chí là trái tim của cô cũng đau, vì tình trạng của Phó Duẫn Thừa mà lo lắng, cũng vì quan hệ như người lạ giữa hai người hiện giờ mà bi thương.
Nhưng, tất cả đã qua rồi.
Đã sớm kết thúc.
“Em đi đây, về sau anh đừng như vậy nữa, nhất định phải tự lo cho bản thân thật tốt.” Trên mặt cô hiện nụ cười nhàn nhạt.
Nói xong, cô xoay người, chuẩn bị đi ra cửa.
Một khắc xoay người kia, nước mắt từ trong hốc mắt rốt cuộc cũng không nhịn được mà chảy ra, dừng ở trên má, có chút lạnh lẽo.
Giờ phút này trái tim của cô rất đau.
Tạm biệt, Phó Duẫn Thừa…
Phó Duẫn Thừa đứng ở giữa phòng khách, nghe Lâm Nhụy nói xong sau đó nhìn bóng dáng xoay người quyết tuyệt của cô.
Trong nháy mắt, sự thống khổ như dời non lấp biển đánh úp lại phía anh.
Tuyệt vọng, khủng hoảng, khó chịu…
Anh có một loại dự cảm mãnh liệt, nếu lần này Lâm Nhụy thật sự đi rồi, kiếp này, chỉ sợ hai người thật sự trở thành người lạ!
Việc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-dan-ong-da-co-vo/1247904/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.