Thời điểm Hàn Vũ về khách sạn, nhìn thấy đồ vật trên bàn thì sửng sốt. "Là em làm sao?" Lâm Nhụy đắc ý nói: "Đương nhiên, đây chính là em cố ý an bài bất ngờ cho anh, thích không?" Ánh nến lay động, cốc thuỷ tinh có chân dài đựng đầy rượu màu hoa hồng, bên cạnh bày biện bò bít tết tinh mỹ mê người. Ngay cả không khí, cũng tản ra một cổ nhàn nhạt u hương. "Cũng rất có tình thú." Hàn Vũ thổi nến, cười ha ha. "Chỉ cần là bà xã an bài, anh đều thích hết. Chẳng qua, về sau để anh làm là được rồi..." Bố trí bữa tối ánh nến lãng mạn gì đó, vẫn là để đàn ông như anh đến làm thì tốt hơn. "Bà xã," "Chuyện gì?" Lâm Nhụy ấn bả vai Hàn Vũ để anh ngồi xuống ghế, chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh. "Sao đột nhiên em lại tốt với anh như vậy a?" Quả thực làm anh cũng có chút thụ sủng nhược kinh. "Nói cái gì vậy, ngày thường em đối với anh không tốt sao?" Lâm Nhụy ra vẻ giận dỗi nói. Đều do Lục Trạch kia, một hai buổi tối bắt cô phải đến phòng anh, còn nói cái gì mà không đến sẽ nói cho Hàn Vũ biết, vạch trần chuyện cô nói dối lúc trước. Lâm Nhụy không muốn đi cũng phải đi, chỉ là nên làm cái gì với Hàn Vũ bây giờ a, cũng chỉ có thể nghĩ ra cái kế tổn hại như vậy. "Không, anh chỉ thuận miệng nói thôi!" Thấy Lâm Nhụy muốn nổi giận, Hàn Vũ luống cuống, vội vàng nói: "Em đối với anh rất tốt, rất tốt..." Lâm Nhụy hừ một tiếng, tròng mắt xoay chuyển, cảm thấy thời cơ đã đến. "Em mới không tin, trừ phi anh tự phạt một ly trước!" "Tự phạt một ly?" Gương mặt tuấn tú của Hàn Vũ lập tức phát khổ, tuy rằng là rượu vang đỏ, nhưng cái ly lớn như vậy, một ly vào bụng, cũng không là không. "Nếu không thì đổi cái khác?" "Không được!" "... Anh uống." Hàn Vũ nói xong cũng sảng khoái, trực tiếp bưng ly có chân dài lên, ngẩng cổ uống ực ực như uống bia. Sau đó, anh tiêu sái lau miệng, trút ngược ly rượu xuống, "Bây giờ còn giận không? Bà xã?" "Không giận." "Tửu lượng khá tốt nha." Lâm Nhụy mở miệng khen. "Đương nhiên, lão tử năm đó chính là làm cho toàn bộ một bàn người ngã gục xuống." Hàn Vũ nhướng nhướng lông mày, sắc mặt anh hiện tại gần như ửng đỏ, ánh mắt lại thanh tỉnh như cũ. "Em không tin, vậy uống thêm một ly đi!" Lâm Nhụy lại ân cần rót thêm một ly. Lần này Hàn Vũ không có cầm ly lên, đôi mắt nâu đậm nhìn chằm chằm Lâm Nhụy, nhíu mày nói: "Bà xã, anh cảm giác em có chuyện đang gạt anh." Lâm Nhụy không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị phát hiện, chột dạ dời tầm mắt: "Anh đang nói cái gì vậy, làm sao có thể?" "Vậy vì sao em cứ khăng khăng muốn anh uống rượu?" Tốt xấu cũng ra nước ngoài đặc huấn qua một khoảng thời gian, Hàn Vũ cũng không phải ăn chay, biểu hiện của Lâm Nhụy làm anh cảm thấy có chút dị thường. "A ha, cái này a..." Lâm Nhụy trong miệng cười ha ha, trong đầu thì đang điên cuồng tìm kiếm lý do, lung tung nói: "Hôm nay em xem Weibo, nhìn thấy uống nhiều rượu vang đỏ có thể giúp tăng cường tinh lực cho đàn ông, nên muốn thử một chút..." "Thì ra là vậy." Hàn Vũ cư nhiên tin như vậy, còn như nghe chuyện lạ gật đầu nói: "Xem ra ngày hôm qua anh cày cấy chưa đủ, chưa thỏa mãn em, ai, câu nói kia gọi là gì nhỉ? Hình như là " không có chuyện cày hư, chỉ sợ trâu mệt chết "... Những lời như vậy mà cũng tin. Cái rắm! Tối hôm qua làm cho chân cô đến bây giờ vẫn có chút đau còn chưa được sao? Lâm Nhụy chưa kịp phản bác, Hàn Vũ đã bưng lên ly rượu vang đỏ thứ hai, một ngụm uống sạch sẽ. Anh cười xấu xa nói: "Yên tâm, đêm nay ông xã bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ làm em dục tiên dục tử!" Lâm Nhụy che mặt, khó có thể nhìn thẳng. Được rồi, bây giờ cô chỉ hy vọng thể lực của mình có thể kiên trì đến khi vào được phòng của Lục Trạch... Đã uống ly thứ ba, rượu vang đỏ từ từ có tác dụng, trạng thái của Hàn Vũ quả nhiên say đến chuếnh choáng, trực tiếp lôi kéo Lâm Nhụy hưng phấn mà làm. Lần này có một kiểu mới, chính là lột sạch đồ Lâm Nhụy, để cô nằm ở trên bàn cơm, đổ rượu vang đỏ vào trong tiểu bức của cô. Mỹ rằng kỳ danh: "Ôn rượu" Thân thể trải qua sự vuốt ve của Hàn Vũ, tiểu bức đã sớm ướt át, một giây bị rượu lạnh lẽo đi vào, không chỉ có thân thể bị lạnh đến chấn động. Lâm Nhụy thẹn thùng vặn vẹo. "Đừng nhúc nhích, để chảy ra thì không được." Hàn Vũ dùng ngón tay cái đè miệng huyệt lại, vẫn không quên vuốt ve viên âm hạch, chỉ mới một lát đã chọc Lâm Nhụy kiều suyễn liên tục. "Xong chưa vậy?" Cô kiều thanh hỏi. "Lập tức." Hàn Vũ cũng chờ mong, dùng bức của cô uống rượu, sẽ có hương vị gì? Cảm giác đã đến lúc, thời điểm chất lỏng trong tiểu bức ngăn không được nữa mà mãnh liệt chảy ra, Hàn Vũ rốt cuộc cũng buông tay. Chỉ thấy chất lỏng màu đỏ và d*m thủy đã phân bố ra hoà lẫn với nhau, mang theo vài phần ấm áp, đang róc rách chảy ra từ miệng huyệt nửa mở, làm người nhìn liền ngo ngoe rục rịch. Hàn Vũ vội vàng há miệng, ngậm uống vào, rượu tiến vào trong miệng, trong rượu vang đỏ tinh khiết và thơm nồng trộn lẫn một chút d*m thủy tanh ngọt. Hương vị không tồi. Anh há to miệng, toàn bộ môi mỏng bao bọc lấy tiểu bức, hầu kết động mạnh, tham lam nuốt toàn bộ rượu vào cổ họng, vị ngon mùi lại thơm. Cuối cùng, đầu lưỡi linh hoạt còn không quên vòng qua âm đế một vòng, liếm toàn bộ rượu còn thừa chung quanh, không để lãng phí một giọt. Uống xong, Hàn Vũ không quên chép chép miệng, "Bà xã, em đoán xem có hương vị gì?" Lâm Nhụy bị Hàn Vũ làm cho tiểu bức ngứa không chịu được, cũng thoải mái không chịu được, lúc này đỏ mặt trừng anh: "Sao mà em biết được." Hàn Vũ nhếch khóe miệng, "Mùi vị dâm đãng." "Cái nhà anh(chửi thề)!" Lâm Nhụy bất chấp xấu hổ, tức giận duỗi chân đá anh. Lại vừa vặn bị Hàn Vũ bắt lấy cổ chân trắng tinh, "Bà xã, uống rượu xong rồi, chúng ta nên làm chuyện chính." Nói xong, anh kéo khóa quần, làm lộ côn th*t lớn đã sớm đứng thẳng bên trong ra. côn th*t nhắm ngay miệng huyệt ướt át, dùng sức đâm vào...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]