Edit: Va
Beta: Ami
Vẫn giống như trước, khi Phó Duẫn Thừa bước vào phòng học thì cũng là lúc tiếng chuông vào học vang lên, không sai hay lệch 1 giây.
Tất cả sinh viên cung kính đứng dậy, đã học nhiều tiết như vậy nên mọi người tất nhiên sẽ biết giáo sư lịch sử mới tới này không phải người dễ trêu chọc. Toàn bộ sinh viên trong phòng học này đều ngoan ngoãn như chim sẻ, ngay cả nam sinh trong lớp cũng không dám chống đối anh.
Sau khi bảo mọi người ngồi xuống, theo bản năng, Phó Duẫn Thừa chuyển ánh mắt đầu tiên về phía vị trí có người ngồi quen thuộc ở bên cửa sổ kia.
Thoạt nhìn thì Lâm Nhụy đang uể oải ỉu xìu nằm nghiêng trên bàn giống như một con thú nhỏ bị đả kích trầm trọng, cả người có loại cảm giác héo úa. Tóc dài màu đen xõa trên vai che khuất nửa khuôn mặt cô và chỉ để lộ ra phần cằm tinh xảo trắng nõn, nhìn sơ qua dị thường trầm mặc.
Phó Duẫn Thừa hơi nhíu mày không dễ phát hiện.
Bắt đầu dạy học, một tiết trôi qua thực nhanh, ngoại trừ nội dung bài giảng ra thì mọi chuyện không hề có gì khác biệt với những tiết dạy trước.
Nhưng Phó Duẫn Thừa lại cảm thấy hình như tiết học hôm nay có chút gian nan, anh cứ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Rốt cuộc là cái gì a?
À đúng rồi, lớp học hôm nay đã không còn giọng điệu thanh thúy êm tai kia trả lời câu hỏi, đã không còn khuôn mặt nhỏ với tinh thần sáng láng, đã không còn một cô gái vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-dan-ong-da-co-vo/1247742/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.