Nhậm Hi Văn đau lòng ôm chặt lấy hắn, người đàn ông này làm sao cô có thể không yêu thương hắn cho được đây.
Đôi bàn tay to lớn của hắn, khẽ lau đi giọt nước mắt nóng hổi lăn trên gò má cô.
- Tiểu Văn, anh ở đây...đừng khóc…anh sẽ đau lòng.
Hắn áp môi lên trán cô, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng tựa mây bay. Thân thể của cô cũng gầy hơn lúc trước, đôi mắt cũng sưng đỏ, Nhậm Duật Thiên đáng chết đã cướp cô khỏi tay hắn thì phải chăm lo cho cô thật tốt chứ?
Hành động dịu dàng chạm đến trái tim nhỏ bé của Nhậm Hi Văn, cô ngưng khóc, gương mặt nhỏ nhắn dụi dụi vào lồng ngực hắn.
Một lần nữa được trở về lồng ngực ấm áp mang mùi hương của hắn, Nhậm Hi Văn mới sâu sắc cảm nhận được người đàn ông này đã ăn sâu vào trong xương cốt của mình, khiến một người cao ngạo như cô phải hai tay đem bản thân mình giao cho hắn.
- Anh định cho em đứng ngoài này luôn hay sao?
Cao Lãng dùng ánh mắt ái ngại nhìn cô, không phải hắn không muốn cho cô vào nhưng bên trong cực kì bừa bộn, chỉ sợ Nhậm Hi Văn lại chê hắn thôi.
- Bên trong...đã hơn một tuần anh chưa dọn dẹp.
- Em giúp anh.
Nhậm Hi Văn cũng chỉ biết lắc đầu hết cách, nếu cô đoán không lầm thì bên trong chắc chắn toàn là bia rượu nằm rãi rác khắp căn nhà, chỉ cần ngửi mùi bia trên cơ thể hắn thì cô đã ngay lập tức biết được đáp án.
Cao Lãng gãi đầu, nhích sang một bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-ru-anh-re-ac-ma/101978/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.