Dịch: Kogi
Đây là bản năng của giống đực khi đứng trước một con đực khác mạnh hơn mình, chênh lệch lực lượng quá xa khiến nó sinh ra cảm giác sợ hãi, thậm chí là thần phục.
Khi nắm đấm của Lâm Dung vung về phía tôi, tôi hoàn toàn không kịp phản ứng đã đau đến nỗi ngồi thụp xuống. Lục phủ ngũ tạng đều lệch khỏi vị trí, đến cả linh hồn cũng rời khỏi thân thể.
Lâm Dung xách cổ áo tôi kéo lên, một gối thúc vào bụng tôi, tôi khuỵu xuống đất quỳ dưới chân Lâm Dung.
“Không, không đánh nữa…” Tôi không ngờ trận chiến chưa dài đến một phút mà tôi đã đầu hàng trước kẻ địch.
Lâm Dung kéo cánh tay lôi tôi đứng dậy, bóp cằm tôi nói: “Lại đây hôn tôi.”
Trong miệng tôi còn nước chua đấy, anh không ngại hả?
Chờ khoảng ba giây, tôi nhìn Lâm Dung cam chịu: “Anh nhắm mắt vào…”
Lâm Dung sững người một chút rồi từ từ nhắm mắt lại, thế mà tôi lại phát hiện ra anh ta đang hồi hộp.
Tôi nở nụ cười ranh mãnh, quả nhiên, việc quân cơ không nề gian trá.
Tôi dùng hết sức lực cả đời đấm một phát vào bụng Lâm Dung, sau đó đạp anh ta thêm một phát nữa xong xoay người chạy.
Lâm Dung quá khinh thường tôi rồi, bao nhiêu năm nay, một kẻ không tài không nghệ như tôi sống sót kiểu gì? Tất nhiên là nhờ trí tuệ và dung mạo tuyệt đỉnh của tôi rồi.
Tôi hưng phấn chạy ra ngoài phòng khách, nhưng chưa chạy được mấy bước thì bị xô ngã.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-nhat-ky-trong-can-nha-thue/3430301/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.