Dịch: Kogi
Lúc tôi và Vương Nghị chuyển hết đồ vào nhà thì đàn chị đang lau ghế sô pha trong phòng khách của tôi. Đó là một chiếc sô pha bằng da màu đen dài khoảng một mét rưỡi, chân ghế có vài chỗ bị bong tróc, nhìn như đồ cổ từ những năm tám mươi chín mươi vậy.
Lâm Dung đi ra từ trong phòng ngủ của tôi, trong tay cầm một cây chổi và thùng rác đựng đầy bụi. Trông thấy tôi và Vương Nghị, anh ta mỉm cười gật gật đầu.
Nụ cười ôn hòa như gió xuân.
Tôi cười đáp lại một cách cứng nhắc, nhìn người ta dọn dẹp phòng cho một người lạ như mình mà không một câu oán thán, nhất thời tôi cảm thấy những suy nghĩ trong lòng mình về người ta vừa vô vị vừa thấp kém.
Mấy người chúng tôi dọn phòng xong thì đã là buổi chiều, tôi ngỏ lời mời ăn cơm để cảm ơn.
Đàn chị cười nói: “Thực ra chị cũng có làm gì đâu, người thuê trước rất sạch sẽ, gần như không có rác rưởi gì.”
Tôi ngạc nhiên: “Chị chưa từng gặp người thuê trước à?”
Đàn chị lắc lắc đầu.
Tôi thấy hơi kỳ lạ, đang định hỏi tiếp thì thấy bản mặt chán không muốn sống của Vương Nghị, thế là bèn vội vàng lôi kéo mọi người ra quán.
Đàn chị nói Lâm Dung không ăn cay, cũng không thích dầu mỡ, thế là tôi chọn một quán ăn phương nam, trong thực đơn có rất nhiều món thanh đạm dễ ăn.
Gọi món xong, nhìn ba con người đẳng cấp mà tinh tế trước mắt, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-nhat-ky-trong-can-nha-thue/3430286/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.