Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Vũ Nghị lấy mật ong, Tống Nhất Viện uống hai ngụm rồi nói: “Ngọt quá."
Người đàn ông cao lớn cúi đầu ủ rủ đứng bên cạnh, Tống Nhất Viện như đang thấy một con chó lớn quỳ rạp trên mặt đất với ánh mắt vừa buồn rầu vừa vô tội.
Tống Nhất Viện không mềm lòng, cô xem như không có chuyện gì xảy ra hỏi anh: “Khi nào anh đi?”
Vũ Nghị đáp: “Không đi nữa. Anh đã cử người mới sang bên Đức rồi, chuyện sau đó giao cho cậu ta xử lý là được.”
“Ừm.” Tống Nhất Viện thả cốc xuống, “Hôm nay tới công ty à?”
Vũ Nghị gật đầu.
Tống Nhất Viện khẽ cười: “Vậy anh mau đi đi.”
Vũ Nghị đi làm rồi, Tống Nhất Viện lấy ảnh Vũ Nghị hồi đại học ra, cẩn thận nhớ lại, xác định bản thân thật sự chưa bao giờ chú ý tới anh.
Tuy quần áo không quá xuất sắc nhưng gương mặt vẫn rất đẹp trai, dù cô không chú ý tới thì đám Tào Trân Châu cũng thế à?
Nếu Vũ Nghị yêu thầm cô từ thời đại học, vậy thì không có sự tồn tại của người trong lòng nhớ mãi không quên đúng không? Nhưng dáng vẻ nói năng thận trọng của Vũ Nghị lần trước thì cho thấy anh vẫn rất để ý. Đột nhiên Tống Nhất Viện có một suy nghĩ đáng sợ.
Cấp ba cô cũng học ở trường Trung học số mười chín. Chỉ là khóa các cô rất đáng thương, mới vừa lên lớp mười một thì khu dạy học mới của trường xây xong, học sinh cấp hai và lớp mười được học ở khu nhà mới, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-luyen/1795577/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.