Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Thời tiết dần nóng lên, quần áo mặc càng ngày càng mỏng, Tống Nhất Viện nhìn thịt núc ních trên cánh tay và bụng mình, lại để sát vào nhìn hai cái mụn vừa mọc trên trán, cô vô cùng đau đớn.
Buổi tối lúc Vũ Nghị về, vừa mở cửa đã thấy TV không bật, trên sofa cũng không thấy Tống Nhất Viện. Đi qua phòng khách không thấy người đâu cả, bước chân anh khẽ dừng lại, lên tầng hai mở cửa phòng ngủ ra cũng không có cô.
Vũ Nghị im lặng vào phòng sách.
Đến bữa tối, dì Triệu lên gọi anh ăn cơm, Vũ Nghị đáp: “Để đó đi ạ, xong việc cháu sẽ ăn.”
Dì Triệu biết anh làm việc sẽ không ăn uống, cũng không ép buộc, bà chỉ dặn dò: “Lúc muốn ăn để vào lò vi sóng hâm nóng lại nhé.”
“Vâng.”
Dì Triệu đi xuống. Không bao lâu, dưới nhà loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện.
"Cháu ăn không?”
“Ăn chút ạ.”
"Uống canh mộc nhĩ trắng đi.”
Người trong phòng sách chợt đứng bật dậy, bước hai ba bước xuống dưới nhà.
Trong phòng khách, dì Triệu và Tống Nhất Viện kinh ngạc nhìn bước chân khoa trương của Vũ nghị.
“Ăn cơm thôi.”
Dì Triệu: ???
Cả người Tống Nhất Viện mướt mát mồ hôi, xương quai xanh phát sáng, cô lau mồ hôi trên đầu, cười với anh: “Anh ăn trước đi, em đi tắm.”
Thì ra là tới phòng tập thể hình.
Tống Nhất Viện vừa đi, Vũ Nghị cũng không ăn cơm mà ngồi yên ở bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đồ ăn.
Dì Triệu buồn cười: “Ăn cơm đi chứ.”
Vũ Nghị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-luyen/1795559/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.