Tám giờ tôi và anh Hai mới về đến nhà, nửa tiếng sau anh lại chuẩn bị xong một bàn đồ ăn. Tử An trông có vẻ tốt hơn nhiều, ít nhất sắc mặt không còn vẻ tái nhợt không sức lực của bệnh hoạn, vì vậy anh Hai đặc biệt cho phép cậu ấy ăn chút thịt. Nói thật, anh Hai nấu gì cũng ngon, điểm này cũng không khiến người ta cảm thấy bất ngờ, anh hẳn là loại người làm chuyện gì đã tốt cũng muốn tốt hơn, với lại không ăn cản anh được.
“Anh chị đi đâu vậy?” Tử An hỏi.
“Xem Gaudí,” tôi nói, “Còn có chỗ anh Hai làm việc.”
Tử An nghe tôi nói vậy, cậu ấy liền ngẩng đầu nhìn anh Hai, dường như rất kinh ngạc. Anh Hai lại cụp mắt xuống, nghiêm túc ăn canh ở trước mặt, không để ý tới ý tứ của Tử An chút nào.
“Em sao vậy?” Tôi nhịn không được hỏi.
Tử An nhìn tôi, cười nói: “Không có gì, anh Hai bất công.”
“?”
“Em xin ảnh rất lâu, ảnh mới bằng lòng dẫn em đi đấy, chị mới lần đầu mà ảnh liền mang chị đi, đây không phải là bất công thì là cái gì?!”
Ở ngoài mặt tôi rất bình tĩnh, kỳ thật trong lòng có chút đắc ý: có lẽ anh Hai không hề chán ghét tôi như vẻ ngoài của anh.
“Đúng rồi,” Tử An còn nói, “Chị có gặp Sophie không?”
“Em nói là cô gái ngoại quốc tóc vàng mắt xanh kia?” Trực giác tôi nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, cô ấy cùng văn phòng với anh Hai.”
“Chị cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp, dáng người cũng chuẩn.”
“Đồng ý.”
Đương sự rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-luyen-roussillon/74721/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.