“Tây Vĩnh! Tây Vĩnh! Lỗ Tây Vĩnh!”
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, tôi nghe được có người gọi tên tôi, tôi trở người định ngủ tiếp, sau đó chợt nghe thấy tiếng gì đó va chạm sàn nhà, nặng nề và mạnh mẽ —— tôi lập tức tỉnh dậy.
Tôi đột nhiên ngồi dậy, đầu óc vẫn hỗn loạn, da đầu tê dại, huyết áp tăng cao, tôi bỗng nhiên rất khẳng định, vừa rồi là tiếng của anh Hai!
Chẳng lẽ anh thật sự gọi tôi?!
Tôi lăn xuống giường, mở cửa ra, đèn trong phòng khách sáng lên, Tử An ngã trên mặt đất, tứ chi co quắp lại, anh Hai đưa tay kéo cậu ấy dậy, nhưng người cao to một mét chín, rất khó điều khiển. Anh Hai thấy tôi xuất hiện, vội vàng nói:
“Mau gọi điện thoại kêu xe cứu thương!”
Nhưng tôi bị hoảng sợ mà đứng sững sờ tại chỗ, một câu cũng không nói nên lời.
“Còn thất thần làm gì!” Anh Hai gầm lên giận dữ, “Mau đi gọi điện thoại!”
Tôi lắc lắc đầu rồi xoay người vào phòng, trong đầu vẫn là một mớ hỗn độn, tôi tìm di động khắp nơi, tìm một hồi lâu mới phát hiện nó ở ngay tủ đầu giường. Tôi cầm di động, muốn gọi điện thoại, nhưng tôi mù mờ đứng tại chỗ —— xe cứu thương rốt cuộc là số mấy đây?!
Tôi cầm di động xông ra ngoài, hô to: “Anh Hai! Anh Hai! Xe cứu thương số mấy?!”
“112!”
Tôi run rẩy bấm số, sau đó phát hiện đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng bô bô tôi không nghe hiểu, anh Hai đi tới đoạt lấy điện thoại trong tay tôi, cũng bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-luyen-roussillon/74719/chuong-4-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.