Ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng, chiếu vào miếng ván gỗ hơi loang lổ, tôi ngồi dậy, xuống giường rồi đi đến ban công, xa xa nhìn thấy ngôi nhà màu vàng đất ở trên đỉnh núi.
Tôi hiếm khi mất ngủ, nhưng tối qua tôi lại mất ngủ. Tại thị trấn nhỏ sôi động lại bình tĩnh này, tôi gặp được một người, hiện tại tôi lại yêu anh, nhưng tiếp theo…tôi có chút hoang mang.
Tôi nên làm cái gì bây giờ? Chúng tôi nên làm cái gì bây giờ?
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, tôi và anh đều thuộc về nơi này. Nhưng chúng tôi cũng không thuộc về nơi này.
Tôi ở Thượng Hải, anh ở Barcelona. Tôi có cuộc sống của tôi, anh có công việc của anh. Chúng tôi bởi vì duyên phận kỳ diệu nhất trên đời này mà đến với nhau, nhưng trên đời này còn có một loại ly biệt tách con người ra, đó không phải là sinh ly tử biệt, chính là tôi ở chỗ này mà anh ở chỗ kia.
Tôi nhìn đỉnh núi xa xa, trong lòng có ngọt ngào, cũng có lo lắng.
Ngay lúc tôi xuất thần thì di động nằm cạnh gối vang lên, tôi không tình nguyện mà thong thả bước qua, đoán rằng có thể là Hạ Ương gọi tới.
“A lô?” Thanh âm của anh Hai tràn ngập từ tính.
“!” Tôi mở to mắt, lấy làm kinh hãi.
“Thế nào, sao em không nói gì cả?”
“Không có gì…” Tôi đi đến ban công, nhìn trang viên màu vàng đất, “Em không ngờ là anh gọi tới.”
“Không đánh thức em chứ?”
“Không có,”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-luyen-roussillon/2117028/chuong-12-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.