Khi Lộ Tử An ở con đường đối diện xa xa vẫy tay với tôi, tôi gần như không nhận ra cậu ấy. Có lẽ vì cậu ấy mặc áo khoác len rất dày, cả người trông có vẻ rất cao lớn cường tráng. Cho đến khi cậu ấy đến trước mặt tôi, ngọt ngào gọi tôi một tiếng:
“Chị!”
Tôi mới như tỉnh lại trong mộng mà nhìn cậu ấy, bản thân mình tựa như…một con vịt nhỏ.
“Em lại cao hơn sao?” Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy.
“Hai cm!” Cậu ấy cười với tôi, dùng tay ra dấu “thắng lợi”.
“Không bình thường mà, em đã hai mươi mấy còn có thể cao nữa sao?”
Cậu ấy tự hào nhún vai: “Bởi vì mỗi ngày em đều vận động.”
“Đâu có,” tôi nhịn không được mà chế nhạo cậu ấy, “Chị chỉ nhớ rõ chuyện em ăn căng bụng phải đưa vào bệnh viện, cũng không nhớ em có làm vận động gì à.”
Tử An lập tức xấu hổ mà cười làm lành: “Ơ kìa, loại chuyện này…chị đừng nói ra.”
Tôi cười rộ lên: “Đi thôi, tiệm thịt nướng ở ngay phía trước.”
Tôi mời Tử An đến tiệm thịt nướng Hàn Quốc không rẻ, mà thằng nhóc này hình như cũng không định khách sáo với tôi, gọi một hơi bốn dĩa thịt, còn hăng hái hỏi nhân viên phục vụ: “Ở đây còn có món thịt nào ngon không?”
Tôi gần như choáng váng, vội vàng gọi người phục vụ đi chuẩn bị, khuyên người cao to ăn hết đã rồi hãy gọi tiếp.
Người phục vụ vừa đi, Tử An liền không e dè mà đánh giá tôi từ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-luyen-roussillon/2117023/chuong-11-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.