Người nào chưa từng đến đây thì có lẽ rất khó nhận biết “lễ cuồng hoan” là cái gì. Ít nhất theo tôi mà nói, từ lúc chào đời tới nay ngày lễ có ấn tượng sâu sắc nhất chỉ là lễ quốc khánh vào một năm nào đó, khắp nơi trên đường là những người trẻ tuổi cầm bong bóng và gậy, tôi cùng vài người bạn học ăn xong cơm tối thì đi dạo trên con đường náo nhiệt nhất, có đôi khi sẽ đi qua một nhóm bạn nhỏ tuổi xấp xỉ với chúng tôi, mặc dù không biết, chúng tôi vẫn đùa dai dùng gậy gõ đầu đối phương. Ngày đó tôi nhớ rõ tới khuya mới về nhà, nhưng lúc tôi về nhà, trên đường vẫn chật ních người…
Thế nhưng lễ cuồng hoan ở đây có không khí sôi nổi hơn, mặc kệ nam nữ già trẻ, có người vừa đi vừa uống bia, có đeo mặt nạ khoa trương hoặc là hoá trang đầy mặt, có nắm một chùm bong bóng, có đeo ruy băng… Mặc dù màn đêm buông xuống, nhưng trên mặt mọi người đều mang theo nụ cười hưng phấn.
Cuồng hoan không viết trên mặt bọn họ, mà là tràn ngập trong không khí ở Madrid.
Tôi mua hai thứ đồ loé sáng ở ven đường, lúc đầu anh Hai sống chết không đội, nhưng tôi giả vờ muốn khóc, rơi vào đường cùng, anh đành phải đội. Tôi mua một “gậy tiên nữ” phát quang.
“Bây giờ, cuối cùng em đã biến thành tiên nữ.”
Nói xong tôi bắt đầu vừa xoay vòng, vừa niệm thần chú “Úm ba la xì bùa”.
Anh Hai đút hai tay vào túi quần nhìn tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-luyen-roussillon/2117013/chuong-7-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.