Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Tái Trầm tới Hỗn Thành Hiệp Đệ nhất Tiêu. Hai bộ binh doanh Tiêu Hạ Thống, một quân nhu doanh, một công binh doanh. Bốn Quan đới tập hợp toàn bộ binh lính, sau bài phát biểu ngắn gọn thì chính thức nhậm chức. Cùng ngày tiến hành thao luyện, ở trường bắn, Nhiếp Tái Trầm nhận súng từ binh lính, bắn mấy phát súng, phát nào cũng trúng hồng tâm. Tiếp đó là cách đấu, mấy binh lính lớn mật nói, nghe nói hồi trước anh từng đánh bại Phương Đại Xuân đại danh lừng lẫy, cả gan muốn so tài với anh. Nhiếp Tái Trầm đánh cho bảy tám binh lính theo thứ tự đứng ra tấn công mình thất điên bát đảo, một lúc lâu cũng không bò dậy nổi. Ngày đầu tiên còn chưa kết thúc, mà quan binh toàn tiêu đã kính phục vị thượng quan mới tới trẻ tuổi nghiêm nghị này rồi, không mảy may dám coi khinh chút nào. Thực ra cũng không phải Nhiếp Tái Trầm cố ý muốn khoe khoang bản thân. Phần lớn binh lính dưới trướng anh đều lớn tuổi hơn anh, mới nhận chức, nếu anh không bộc lộ bản lĩnh, chỉ sợ về sau nói chẳng ai nghe, nên mới có một màn thể hiện hôm nay. Hiệu quả rất rõ ràng. Mấy ngày tiếp theo, Nhiếp Tái Trầm đã quen thuộc với tình hình toàn tiêu, quan binh cũng rất kính phục vị thượng quan làm tấm gương tốt này. Mà dưới sự trợ giúp của mấy vị Quan đới Thân Minh Long, chỉ sau một tuần, mọi sự vụ các tiêu đã đi vào quỹ đạo. Hôm nay, Cao Xuân Phát phái người tới thông tri Nhiếp Tái Trầm, tối nay tướng quân cùng tướng quân phu nhân mời cơm, bảo anh kết thúc công việc sớm một chút rồi cùng nhau vào thành. – Cao đại nhân dặn dò, bảo Nhiếp đại nhân ăn mặc chỉnh tề chút ạ. Tướng quân phủ mời cơm, Cao Xuân Phát lại dặn dò cẩn thận như vậy, Nhiếp Tái Trầm dĩ nhiên nghe theo, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cho rằng Cao Xuân Phát suy xét việc ngồi cùng bàn với tướng quân phu nhân nên mới yêu cầu anh như thế. Lúc sẩm tối anh về chỗ ở, tắm rửa, thay trang phục, vừa ra đến cửa thì nhớ tới lời dặn dò của Cao Xuân Phát, soi mình trước gương một lần nữa. Mái tóc ngắn mới cắt trông gọng gàng, chế phục quan quân mới tinh thẳng thớm, giày da sạch như lau như ly. Hẳn là không vấn đề. Anh đội mũ lên, đi đến chỗ Cao Xuân Phát. Cao Xuân Phát cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, thấy anh tới thì nhìn anh một lượt, vui vẻ vỗ vai anh: – Tiếc là tôi không có con gái, không thì nhất định chọn cậu làm con rể ngay. Nhiếp Tái Trầm cho rằng ông trêu đùa cho vui nên cũng không để ý. Cao Xuân Phát kêu vệ binh dắt tới hai con ngựa, cười nói: – Đi thôi, đừng để tướng quân cùng phu nhân đợi lâu. Nhiếp Tái Trầm lên ngựa, theo Cao Xuân Phát đi vào thành, rất nhanh đã đến tướng quân phủ. Khang Thành hôm nay mặc thường phục, tím áo khoác ngoài, áo đen bên trong, mặt mày tươi cười, khác biệt rất lớn với vẻ phẫn nộ ngày đó gặp Nhiếp Tái Trầm, khi Nhiếp Tái Trầm chào hỏi xong, cởi mũ treo ở giá trong phòng khách, lộ ra mái tóc ngắn, Khang Thành cũng chỉ liếc một cái, không hề biểu lộ sự bất mãn gì cả. Tướng quân phu nhân cùng ra theo ông ta, hiển nhiên là tiếp đón Cao Xuân Phát vẫn thường qua lại, ánh mắt nhìn sang Nhiếp Tái Trầm. Cao Xuân Phát giới thiệu: – Người thanh niên này chính là Nhiếp Tái Trầm mà tôi từng nhắc với phu nhân, năm nay mới 21 tuổi, tiền đồ vô lượng. – Xin chào tướng quân phu nhân. Nhiếp Tái Trầm hành lễ với quý phụ nhân mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh đang đánh giá mình. Tướng quân phu nhân quan sát xong thầm gật đầu, thái độ hết sức nhiệt tình, cười nói: – Mau vào đi. Bữa cơm xoàng thôi, cháu cứ coi như là nhà mình, đừng e ngại. Nhiếp Tái Trầm cảm ơn, theo Cao Xuân Phát đi vào phòng khách tướng quân phủ. Đại sảnh có hai phụ tá tướng quân phủ cũng ngồi đó. Cao Xuân Phát hỏi công tử Minh Luân: – Dạo này hình như không thấy công tử, công tử chắc bận lắm nhỉ? Khang Thành chưa lên tiếng, tướng quân phu nhân cười nói: – Gần đây việc triều đình khá nhiều, mấy hôm trước nó đi kinh thành rồi. Cao Xuân Phát à lên, khen: – Minh Luân công tử có tài kinh thiên vĩ địa, Đại Thanh ta nhiều năm rồi mới có thanh niên tài tuấn như cậu ấy. Tướng quân phu nhân đáp lại khiêm tốn vài câu liền chuyển đề tài đi, nói với Cao Xuân Phát: – Minh Luân không ở đây, nhưng trong nhà lại có nhiều con cháu. Tôi cũng nhắc tới chú rồi, cháu gái ngoại tôi Uyển Ngọc, vừa qua kỳ hiếu, mấy hôm trước từ Tô Châu tới, muốn ở đây một thời gian. Chú là trưởng bối, tôi gọi nó ra chào cho phải phép. Nói rồi sai người đi mời tiểu thư Uyển Ngọc ra. Người làm đi rồi, tướng quân phu nhân nói tiếp: – Em gái tôi mất sớm, cha của Uyển Ngọc học đạo Giang Tây, ba năm trước cũng bị bệnh mà ra đi, Uyển Ngọc về quê quán Tô Châu, năm ngoái thủ hiếu xong. Tôi không có con gái, nên đón con bé, về sau coi như con ruột của mình. Khi bà đang nói chuyện, có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, sau tấm bình phong lạc địa phía Cảnh Thái Lam khảm thuỷ tinh mờ bên sảnh trong hiện ra một hình dáng cô gái thướt tha, mặc xiêm y màu tím nhạt. Cách tấm bình phong, tiểu thư Uyển Ngọc thi lễ với khách, giọng cũng từ sau tấm thủy tinh mờ vang lên: – Uyển Ngọc ra mắt chú Cao, ra mắt… Cô ấy dừng lại, hiển nhiên là không biết xưng hô với Nhiếp Tái Trầm đứng cạnh Cao Xuân Phát như nào. Cao Xuân Phát nhìn sang Nhiếp Tái Trầm. Bữa cơm hôm nay thực ra là có mục đích. Mục đích đến từ chính tướng quân phu nhân, bà muốn tìm một hôn nhân thích hợp cho cô cháu gái ngoại của mình. Cháu gái ngoại của Tướng quân phu nhân Đinh Uyển Ngọc, trước đây đã từng đính hôn, về sau bên nhà trai xảy ra chuyện, cuối cùng để lỡ mấy năm. Tiếp đó cha cũng mất, cô ấy lại giữ đạo hiếu ba năm, giờ đã hơn hai mươi, từ Tô Châu đến đây nương nhờ vào dì. Tướng quân phu nhân yêu thương cô cháu gái này, tính tìm cho cô ấy một mối hôn thích hợp. Thực ra trước đó bà cũng đã tìm hiểu qua vài người, gia đình xuất thân xứng với Uyển Ngọc tiểu thư đều là con cháu quan lại, nhưng Uyển Ngọc tài mạo song toàn, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, cha mẹ không còn, một mình chống đỡ cả nhà ở Tô Châu, ánh mắt dĩ nhiên rất cao, khinh thường người ta. Giờ cô ấy đến đây, mấy hôm trước, tướng quân phu nhân đề cập tới chuyện này với Cao Xuân Phát, nhờ ông ấy giúp mình để ý xem có ai thích hợp không. Cao Xuân Phát liền nhớ tới Nhiếp Tái Trầm thì ra sức đề cử, nói nhân phẩm, tướng mạo hay năng lực của anh đều là kiệt tuấn, vô cùng xuất sắc, ngàn dặm mới tìm được một, về tuổi tác thì ít hơn tiểu thư mấy tháng, rất xứng đôi. Chỉ có điều là gia thế thanh hàn, có khi không xứng với tiểu thư. Tướng quân phu nhân dao động, bàn bạc với chồng. Khang Thành cũng tán thành, bà liền đề nghị nhìn người trước rồi tính sau, bởi thế mới có buổi gia yến hôm nay. Vừa rồi nhìn thấy Nhiếp Tái Trầm, thể trạng xuất chúng, anh khí bừng bừng, tướng quân phu nhân đã hài lòng lắm rồi. So sánh với vị quan quân trẻ tuổi này thì những người mà trước kia mình từng làm mai cho cháu gái đúng là như mắt cá với trân châu, kém vô cùng kém. Bà rất vừa lòng, nghĩ nếu thành đôi, về sau bảo trượng phu tiếp tục đề bạt là được, cho nên mới gọi cô cháu gái ra để tự cô ấy đánh giá. – Uyển Ngọc à, đây là Tiêu Thống Nhiếp Tái Trầm thuộc Hỗn Thành Hiệp Đệ Nhất Tiêu của Tân Quân, là nhân tài của Tân Quân, cháu gọi cậu ấy Nhiếp đại nhân là được. Cậu ấy cũng là can tướng đắc lực của dượng cháu đấy, ngày sau sẽ thường đến nhà chúng ta, không tính là người ngoài. Cháu cũng không cần phải e dè, cứ ra gặp mặt chào hỏi là được. Bóng dáng thướt tha sau tấm thủy tinh mờ kia khẽ cử động, tiểu thư Uyển Ngọc nghe theo lời tướng quân phu nhân nhẹ nhàng đi ra. Cô ấy cũng ăn mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh giống tướng quân phu nhân, dáng người thon thả, khuôn mặt tú lệ, quả nhiên người cũng như tên, dịu dàng như ngọc, cực kỳ xinh đẹp khả ái. – Uyển Ngọc ra mắt chú Cao, ra mắt…Nhiếp đại nhân. Đôi mắt đẹp của cô ấy dừng trên mặt Nhiếp Tái Trầm, có lẽ bởi vì ngượng ngùng mà gương mặt hiện lên ráng đỏ nhàn nhạt. Nhiếp Tái Trầm vội đứng lên, hơi hơi khom người đáp lễ: – Không dám. Tiểu thư khách sáo rồi. Uyển Ngọc lại nhìn anh một lần nữa, sau đó cúi đầu, xin phép lui ra. Nhiếp Tái Trầm đần độn vẫn chẳng hề phát hiện ra điều gì khác thường, cho đến lúc dùng cơm xong, Khang Thành, Cao Xuân Phát cùng mấy phụ tá trò chuyện, tướng quân phu nhân lại gọi mình vào một gian sảnh nhỏ, bảo anh ngồi xuống, hỏi sinh nhật bát tự của anh, tình hình trong nhà, lúc ấy anh mới thấy không thích hợp, chợt nhớ đến hôm vừa đến Cổ thành, trên bữa cơm ở Bạch gia, thiếu phu nhân Bạch gia nói muốn làm mai cho anh, có hỏi anh những câu giống y như lúc này, lại liên tưởng đến lời dặn dò của Cao Xuân Phát bảo anh chú ý đến đầu tóc trang phục, và rồi cả vị khuê tú kia nữa thì tức khắc anh như thấy sau lưng bị kim chích, ngồi không yên. Anh đáp qua loa để ứng phó vài câu, đang định tìm cớ để đi thì chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp, hạ nhân của tướng quân phủ chạy vào, vừa chạy vừa kêu: – Tướng quân! Thiếu gia Bạch gia tới! Xảy ra chuyện lớn rồi! Nhiếp Tái Trầm tim đập mạnh, lập tức đứng lên. – Phu nhân, cháu ra ngoài xem xảy ra chuyện gì. Cũng chẳng đợi bà gật đầu, anh hơi khom người rồi đi ra ngay. Vừa đến đại sảnh, đã thấy Bạch Kính Đường gấp gáp đi vào, mặt mày hốt hoảng, gặp Khang Thành là kêu to: – Câu ơi, không hay rồi, Tú Tú bị một đám thổ phỉ bắt đi rồi. Khang Thành giật mình kinh hãi, đứng bật lên: – Sao lại thế? Bạch Kính Đường lấy lại bình tĩnh, kể rõ ngọn nguồn. Bạch Cẩm Tú em gái anh ta dạo này tâm trạng không vui, lúc ở Cổ thành thì cả ngày ru rú trong nhà, chẳng chịu ra ngoài vẽ tranh. Mà tài xế hồi trước ngã bị thương ở chân giờ thương thế đã khỏi, Bạch Thành Sơn muốn gọi người ta tới làm tái xế cho cô để tiện ra ngoài, nhưng Bạch Cẩm Tú không cần nên thôi. Mấy hôm trước cô nói với Bạch Thành Sơn là cách ngày khai giảng không còn mấy ngày, muốn đi Hương Cảng, cũng hứa với ông cụ sẽ thường xuyên đến thăm ông cụ. Bạch Thành Sơn dẫu không nỡ xa con gái nhưng vẫn không lay chuyển được cô, đành phải đồng ý, vì thế sắp xếp hành trình, đi Quảng Châu ở hai ngày, sau đó đi Hương Cảng. A Tuyên cũng đi theo cô. Sáng sớm hôm qua, Lưu Quảng cùng hai tráng đinh Bạch gia đưa Bạch Cẩm Tú cùng A Tuyên đi bằng xe ngựa, trên đường đi khi đi qua một đoạn sơn đạo thì phía trước có mấy hòn đá lớn nhỏ chặn mất, hình như là từ trên núi lăn xuống xuống. Vừa hay A Tuyên lúc sáng ăn quá nhiều cứ đòi đi vệ sinh nặng, thế là Bạch Cẩm Tú đưa A Tuyên xuống xe, dẫn cậu đến chỗ bụi cỏ bên vệ đường, Lưu Quảng thì dẫn người đi dọn đá. Bạch gia có chỗ dựa là Quảng Châu tướng quân phủ, đám phỉ tồn tại trong nhiều năm ở nơi này nào không biết cơ chứ. Huống chi quan phỉ một nhà, quan phủ bắt cướp, rất nhiều người thậm chí đến cả thủ lĩnh đám phỉ còn biết nữa là. Ngoài đám thổ phỉ ở Hoa Huyện bởi quá hung hãn phá quy củ mà năm ngoái bị tiêu diệt ra thì thổ phỉ ở Quảng Châu phủ nào có dám động đến Bạch gia. Hơn nữa giờ đang mùa mưa, sơn đạo xảy ra chuyện đá lở đất lở là chuyện thường tình, cho nên Lưu Quảng cũng không chút nghi ngờ. Ông không thể ngờ, lúc ông cùng mấy gia đinh dọn đá, bất chợt từ bên trong khu rừng lao ra mười mấy thổ phỉ ăn mặc kiểu sơn dân, nhưng lại mang võ trang, tay cầm súng thô sơ, xông tới chỗ Bạch Cẩm Tú và A Tuyên. Trong tay gia đinh có súng, mà là loại tiên tiến nhất của Mỹ. Súng này, hỏa lực mạnh hơn rất nhiều so với loại súng thô sơ của bọn thổ phỉ, nhưng đều để trong xe ngựa, nhanh chóng lấy được súng rồi thì Lưu Quảng lại sợ làm ngộ thương tiểu thư với A Tuyên, làm sao dám bắn về phía đó, bởi thế chỉ biết vừa bắn vài phát súng cảnh báo, vừa mang gia đinh đuổi theo. Lúc A Tuyên đang ngồi đi vệ sinh, Bạch Cẩm Tú đứng sau cậu nhóc. A Tuyên từ xa thấy thổ phỉ lao ra thì kêu cô út chạy mau, mình đứng lên, ngay cả quần cũng chẳng kịp kéo lên, nhanh như chớp bỏ chạy, bởi người mập chân ngắn, quần còn chưa kéo lên, nhưng lại chạy rất nhanh, nhoáng cái đã chui vào bìa rừng, chớp mắt đã mất bóng dáng. Bạch Cẩm Tú thì lại không nhanh được như cậu, bị thổ phỉ nhanh chóng đuổi theo, bị chụp vào túi lớn ném lên lưng ngựa. Có lẽ là kiêng kị hỏa lực súng của Bạch gia, thổ phỉ cũng không dám tiếp tục đuổi theo A Tuyên, chỉ bắn vài phát có lệ về phía theo Lưu Quảng cùng gia đinh đang đuổi theo phía sau rồi bỏ đi ngay. Tiếp đó, Bạch Thành Sơn ở nhà đã nhận được tin đến từ bọn bắt cóc. – Chúng muốn hai trăm vạn tiền chim ưng, ba ngày sau, tiền phải chuẩn bị đủ trên một con thuyền tam bản có mái che, bắt đầu xuất phát trên sông ở bến tàu Hoàng Bộ, đi xuôi dòng, chỉ cho phép một người mà họ chỉ định chèo thuyền. Nói nhận được tiền chuộc rồi thì sẽ thả người. – Cái gì! Hai trăm vạn! – Khang Thành ngỡ ngàng không thể tin nổi. – Cậu ơi, đưa tiền không thành vấn đề, tiền thì nhà cháu thu xếp, đã thông tri các tiền trang rồi, ba ngày sau là gom đủ. Cha cháu chỉ sợ bọn chúng nói không giữ lời, nhỡ đâu gây bất lợi cho em gái cháu. Ông cũng đã tới Quảng Châu rồi. Em cháu không thể xảy ra chuyện được. Cậu nhất định phải hỗ trợ, phải đảm bảo em cháu an toàn trở về. Bạch Kính Đường túa mồ hôi, nói xong thì gần như khàn cả giọng. Khang Thành nổi giận vỗ bàn. – Nực cười, đám thổ phỉ nào to gan lớn mật dám đụng vào Tú Tú thế. Kính Đường yên tâm, cậu nhất định sẽ cứu Tú Tú. Ông quay lại hạ lệnh với Cao Xuân Phát: – Chú lập tức triệu tập nhân thủ Tân Quân, khống chế toàn bộ bến tàu Hoàng Bộ, dù có đào ba thước đất Quảng Châu phủ cũng phải tìm được Tú Tú về. Cao Xuân Phát không dám chậm trễ, lập tức tiếp mệnh, đang tính đi sắp xếp ngay thì một phụ tá hắng một tiếng, đứng ra ngăn cản: – Tướng quân, khoan nóng nảy, hãy nghe tôi nói đã. Giờ cách sự việc phát sinh đã qua một ngày, giờ điều động Tân Quân tuy không phải không tác dụng nhưng tôi e là đã chậm rồi. Đối phương ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, giờ đối phương là đám người nào còn chưa rõ thì làm sao tìm được người đây? Vị phụ tá này hiểu rõ địa phương, Khang Thành nôn nóng thúc giục: – Vậy cậu nói xem nên bố trí như nào? Phụ tá nói: – Tướng quân, thổ phỉ có vài loại. Có loại tích phỉ chiếm núi làm nghiệp, ít ra ngoài, có loại dân bản xứ có nhà có hộ, lén tụ chúng đi đánh cướp. Hai loại phỉ này, thách chúng cũng không dám động vào Bạch gia. Khả năng lớn nhất có thể là tội phạm. Tội phạm thông thường đều là những kẻ bí quá hoá liều, không có cố kỵ, cái gì cũng làm, cũng nguy hiểm nhất. Trang bị của Tân Quân hoặc là năng lực của quan binh dĩ nhiên đều tốt, nhưng đối phó với loại thổ phỉ hoạt động ám địa này vẫn nên dùng người của Cựu quân thì hơn. Từ trước tới này, tập nã đạo tặc là Tuần Cảnh Doanh và Tiêu Cảnh Doanh, đánh thổ phỉ là Phòng Doanh, họ có kinh nghiệm, có phương pháp, cũng biết người, nhanh chóng điều tra ra được dấu vết bắt cóc để lại hơn chúng ta, xác định thân phận rồi, nghĩ cách cứu viện mới có hiệu quả. Khang Thành bị một lời làm cho thức tỉnh. – Tuần Cảnh Doanh và Tiêu Phòng Doanh cùng Phòng Doanh dều thuộc quản hạt của Tổng đốc phủ! Ông nhíu mày, lập tức phân phó: – Lập tức gọi Cố Cảnh Hồng tới đây. Rất nhanh Cố Cảnh Hồng lái xe tới, vừa vào, nghe nói Bạch tiểu thư bị một đám tội phạm bắt đi thì sững sờ, sau đó thì giận giữ, quay sang nói với Khang Thành và Bạch Kính Đường: – Chú và anh yên tâm, cháu lập tức xin phép cha, gọi người tới đây để bàn bạc đối sách. Anh ta đi ngay, lúc quay trở lại, Thống chế Tuần Cảnh Doanh, Thống chế Tiêu Phòng Doanh và Đô đốc Phòng Doanh, còn có cả tổng binh các quân cùng với hai vị Tiêu thống Tân Quân dưới trướng Cao Xuân Phát tổng cộng mười mấy võ quan cao cấp của Quảng Châu phủ toàn bộ chạy tới, tụ tập ở đại sảnh Tướng quân phủ để nghị sự. Bởi vì Tướng quân phủ cùng Tổng đốc phủ không hợp, hơn nữa quân đội cũ lại bất mãn với Tân Quân, tướng lĩnh quân đội cũ và quân đội mới đồng thời cùng tụ tập nghị sự thì đây là lần đầu tiên. Nghe nói tiểu thư Bạch gia bị bắt đi, bọn bắt cóc đòi tiền chuộc hai trăm vạn, các võ quan đều vô cùng căm phẫn, sôi nổi bày tỏ nhất định dốc hết toàn lực cứu người an toàn trở về. Cố Cảnh Hồng nói: – Tướng quân, nếu chú tin cháu, cháu cả gan xin được phụ trách hành động lần này. Cháu xin lấy đầu ra đảm bảo, nhất định sẽ đưa Bạch tiểu thư an toàn trở về. Khang Thành cùng Bạch Kính Đường nhìn nhau gật đầu: – Cũng được. Vậy sẽ do cháu toàn quyền chỉ huy, việc điều động Tân Quân cũng do cháu an bài. Bạch Kính Đường vẫn chưa yên tâm, bổ sung thêm: – Cố Công tử, an toàn của em gái tôi phải là hàng đầu. Chúng tôi chỉ cần người mau chóng trở về, nếu không được, chúng tôi đưa tiền chuộc là được. Cố Cảnh Hồng nói: – Bạch công tử yên tâm! An nguy của Bạch tiểu thư còn trên cả tính mạng của tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không coi an toàn của cô ấy là trò đùa đâu. Bạch Kính Đường biết anh ta thích em gái mình, nghe ngữ khí trịnh trọng và sự thành khẩn của anh ta, lại nhìn các võ quan đông đảo nghị sự trong đại sảnh của Quảng Châu phủ thì thoáng thấy yên tâm, chắp tay thi lễ với mọi người: – Chuyện em gái tôi phó thác cho các vị. Con bé được an toàn trở về, Bạch mỗ bày yến tiệc cánh hoàng yến ở Đại Tam Nguyên tạ ơn các vị. Nhà hàng Đại Tam Nguyên là nhà hàng món ăn Quảng Đông nổi danh nhất Quảng Châu, mà món cánh hoàng yến thì vô cùng nổi danh, một bàn giá hơn một ngàn lượng bạc, chỉ có có quan to cự phú mới được hưởng dụng. Dù là những Thống chế, Tổng binh Quảng Châu phủ cũng khó mà có cơ hội được chà xát mỗi năm một lần. Nhóm Thống chế, Tổng binh vỗ bộ ngực bảo đảm: – Bạch công tử khách sáo rồi, cứ yên tâm chờ tin tốt đi. Cố Cảnh Hồng tức khắc bàn bạc đối sách cùng với nhóm võ quan. Khang Thành, Cao Xuân Phát cùng Bạch Kính Đường thì đứng bên dự thính, mọi người sục sôi hiến kế, trong sảnh nghị sự tiếng người ồn ào. Nhiếp Tái Trầm đứng một lúc lâu ở trong một góc yên tĩnh ở đại sảnh, sau đó lặng lẽ rời khỏi. Hết chương 32
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]