Đêm nay Bạch Cẩm Tú tức giận đến mức ngủ không yên, cứ trằn trọc trở mình trên chiếc giường Bạt Bộ cổ màn treo thêu hoa, tận đến nửa đêm về sáng vì quá mệt mỏi mới thiếp đi, ngủ một giấc đến tận khi mặt trời lên đến đỉnh đầu mới dụi dụi mắt, hai cánh tay thõng bên ngối, ngây ra nhìn đỉnh màn một lát mới nghĩ thông.
Chuyện không muốn xảy ra đã xảy ra rồi, trong một khoảng thời gian ngắn không thể nào khiến người kia biến mất ngay được, chỉ nghĩ tới thôi là cả người khó chịu, nhưng nếu cứ bị đụng mặt, thì mình càng khó chịu hơn.
Hiện tại với cô mà nói, chuyện quan trọng nhất không phải làm thế nào để đuổi được người kia đi, mà là làm thế nào để cha từ bỏ suy nghĩ gả cô cho anh họ.
Khi cô còn nhỏ, đích thực từng cùng học quốc họa với Minh Luân, mẫu thân đã qua đời của cô cùng rất thích anh họ Minh Luân. Trong mắt người khác, có lẽ cũng được coi là thanh mai trúc mã, nhưng trời đất chứng giám, cô tuyệt đối không có chút tình cảm gì ngoài tình anh em. Với cô, Minh Luân giống như một người anh mà thôi.
Ngày mừng thọ của cha sắp đến rồi, cậu và anh Minh Luân cũng nhất định sẽ đến trước ngày, thời gian gấp lắm rồi.
Cô lăn một vòng bò dậy.
Mấy ngày kế tiếp, người họ Nhiếp kia thực ra cũng không mang đến cho cô bất cứ cơ hội cảm thấy chướng mắt gì, bởi vì từ bữa cơm hôm đó, Bạch Cẩm Tú căn bản không nhìn thấy anh lần nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-luyen-phu-thanh/256770/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.