Chủ tịch Cừu lộ vẻ mặt hung ác, giơ tay túm ngược cô bé lên, ném sang một bên.
- Bắt nó về.
Hai tên còn lại liền xông lên, túm người phụ nữ đang nằm im dưới đất lên, người phụ nữ này tóc tai bù xù, người không có chút phản ứng nào.
- Ai dám?
Phạm Hồng Vũ vẻ mặt giận dữ, đi nhanh tới.
Ngô Huy và Lôi Minh đi theo phía sau, Lôi Minh quát lớn hỏi: - Các người đến từ thôn nào xã nào? Đây là Chủ tịch huyện Phạm.
Mắt nhìn thấy nơi này lộn xộn, Lôi Minh liền nói ra chức vụ của Phạm Hồng Vũ.
- Chủ tịch huyện...
Ba người đàn ông này lập tức run rẩy, vội vàng đi nhìn về phía Chủ tịch xã Cừu, vẻ mặt rất khẩn trương.
Chủ tịch xã Cừu nghiêm nghị không sợ, cười lạnh nói: - Chủ tịch huyện nào? Huyện Mạc Bình chúng tôi không có vị Chủ tịch nào họ Phạm cả. Các người đến từ huyện Vân Hồ chứ gì? Chủ tịch huyện Vân Hồ thì không quản được huyện Mạc Bình chúng tôi đâu.
- Ông là cán bộ xã nào của huyện Mạc Bình? Tên là gì?
Phạm Hồng Vũ lạnh lùng hỏi.
Chủ tịch xã Cừu cao thấp đánh giá Phạm Hồng Vũ, trên mặt lộ ra vẻ mặt khinh thường, nói: - Tôi là Phó chủ tịch xã Quyến Khẩu, tôi họ Cừu, tên là Cừu Lập Hành. Còn cậu là ai?
- Tôi là Chủ tịch huyện Vân Hồ, Phạm Hồng Vũ. Chủ tịch xã Cừu, các ông đang làm cái gì vậy?
- Chủ tịch huyện?
Cừu Lập Hành lại cao thấp đánh giá Phạm Hồng Vũ, đầu tiên là kinh ngạc, vẻ mặt không cho là đúng.
- Từ lâu đã nghe nói đến Chủ tịch huyện trẻ tuổi của huyện Vân Hồ, xem ra đúng là sự thật...Chủ tịch huyện Phạm, xin chào.
Trong giọng nói không những không hề có ý tôn trọng, mà còn mang theo ý châm chọc. Cũng không biết là y có thật sự tin vào thân phận của Phạm Hồng Vũ hay không, nhưng từ bộ dạng đó, tám mươi phần trăm là không tin.
Chủ tịch của một huyện, dù có trẻ tuổi thì cũng không đến mức trẻ như vậy. Hơn nữa, Cừu Lập Hành là cán bộ của Mạc Bình, không cần quan tâm lắm đến Chủ tịch huyện Vân Hồ.
- Chủ tịch xã Cừu, các ông đang làm cái gì vậy? Người này đã hôn mê rồi, phải đưa đi bệnh viện cấp cứu ngay lập tức.
Phạm Hồng Vũ không có tâm tư để nói chuyện với y, lập tức chỉ vào người phụ nữ đang bị hôn mê kia, nghiêm nghị nói.
- Mẹ ơi, mẹ ơi...mẹ đừng chết..hu hu...
Cô bé cả người dính đầy đất, đứng lên, ôm lấy chân mẹ, khóc hu hu.
- Xin lỗi, Chủ tịch huyện Phạm, đây là chuyện của Mạc Bình chúng tôi. Người phụ nữ này không chịu nộp các khoản của xã, lại còn cổ động thôn dân chống đối với chính quyền, chúng tôi phải bắt cô ta về xử lý.
- Khốn khiếp. Phạm Hồng Vũ giận tím mặt.
- Ai dạy ông giải quyết việc như vậy? Lập tức cứu người đã. Ngô Huy, Lôi Minh hãy đưa người lên xe, đưa đi bệnh viện.
- Vâng.
Ngô Huy và Lôi Minh một tiếng đáp ứng, tiến lên.
- Ai dám.
Cừu Lập Hành lập tức tỏ thái độ kiêu ngạo, quát lạnh một tiếng. Hai tay giơ lên ngăn lại, vẻ mặt đầy ngạo khí.
- Đây là việc của Mạc Bình chúng tôi, ai dám chen vào...
"BA~!"
Một tiếng giòn tan vang lên.
Cừu Lập Hành trúng một cái tát thật mạnh.
Cừu Lập Hành hai mắt trợn lên, căm tức nhìn Phạm Hồng Vũ, trên mặt lộ vẻ mặt khó có thể tin. Trố mắt một hồi, mời khàn giọng quát: - Mày...mày dám đánh người hả...
Tiếng quát đột nhiên dừng lại.
Hóa ra Phạm Hồng Vũ lại giáng cho y một cái tát nữa, lần này còn mạnh lơn cả lần trước.
Kêu thảm một tiếng, bị bàn tay quạt văng ra ngoài, ngã khụy xuống, mãi không đứng dậy được. - Được lắm.
Ngô Huy cao hứng phấn chấn một tiếng hét to.
Không ngờ phạm Chủ tịch huyện thân thủ lại tốt như vậy, thật sự là quá đã.
Lôi Minh đã có chút trợn mắt há hốc mồm.
- Các người, đưa cô ấy lên xe đi.
Phạm Hồng Vũ quạt ngã Cừu Lập Hành, không thèm nhìn y lấy một cái, giơ tay chỉ vào ba tên kia, quát.
- À...à...
Ba tên này sớm đã bị dọa cho phát sợ rồi, gật đầu không ngừng. Ban đầu nghe nói là Chủ tịch huyện Vân Hồ bọn họ còn không thèm để ý, trong nháy mắt Chủ tịch xã đã bị đánh ngã xuống đất một lúc lâu mà không kêu lên được, bọn họ thấy khiếp thật rồi.
Lập tức ba người luống cuống tay chân nâng người phụ nữ lên, dưới sự chỉ huy của Ngô Huy, đặt người vào phía sau xe việt dã.
Cô bé buông tay ra, ngơ ngác đứng ở chỗ đó, không biết nên làm thế nào.
Phạm Hồng Vũ đi qua, ngồi xổm xuống, giơ tay lau nước mắt cho cô bé, dịu dàng nói: - Con đi cùng các chú đến bệnh viện với mẹ con nhé.
- Vâng...
Cô bé sợ hãi gật đầu
Phạm Hồng Vũ bế cô bé lên, đi nhanh lên xe việt dã.
Cô bé không còn khóc nữa.
- Mày...chúng mày đứng lại cho tao...ôi ôi...Chúng mày đừng có hối hận đấy.
Cừu Lập Hành bò lên, miệng la lớn, nửa bên mặt dã sớm bị sưng vù lên.
Xe việt dã gầm lên giận dữ, đằng sau xả khói, rồi phi thật nhanh về phía trước.
- Ngô Huy, đi đến bệnh viện gần nhất, điều tiện tốt một chút, tình trạng của cô ấy không được lạc quan cho lắm.
Phạm Hồng Vũ ôm cô bé ngồi ở phía sau, mẹ của cô bé vẫn hôn mê như cũ, mềm nhũn tựa vào người hắn. Chiếc áo lông màu đen của hắn cũng bị dính bùn.
- Được, nơi này cách Đại Phương không xa, chúng ta sẽ đi bệnh viện Đại Phương nhé.
Ngô Huy lập tức đáp.
- Ừ.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, lập tức cúi đầu xuống, hỏi cô bé: - Con à, con tên là gì?
- Con tên là Tiểu Ưu, Khê Tiểu Ưu...
Cô bé nhỏ giọng đáp, trừng đôi mắt to đen nhánh lên, tò mò đánh giá Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ lúc này mới để ý đến, cô bé có một đôi mi thanh tú, mũi thẳng, hai mắt to, trông rất xinh xắn, tuy rằng mặt có dính bùn đất nhưng cũng không thể che dấu được vẻ đáng yêu.
- Khê Tiểu Ưu? Tên con hay quá. Có phải chữ "Khê" trong từ suối (khê) chảy không?
- Vâng ạ.
Cô bé ánh mắt chân thành nhìn hắn.
Ngô Huy ngắt lời nói: - Chủ tịch huyện, vùng này có rất nhiều người họ Khê, Đại Phương có, Thạch Tuyền cũng có.
- Ừ, họ này khá hiếm...Tiểu Ưu, vậy mẹ con tên là gì?
- Mẹ con tên là Lã Đình...Đình trong chữ Đình Ngọc Lập...
Cô bé nói rất rõ ràng.
Phạm Hồng Vũ không khỏi kinh ngạc, hỏi tiếp: - Tiểu Ưu, con có đi học không?
Tiểu Ưu nghiêm túc nói: - Con học lớp 1, mẹ dạy chữ cho con đấy...mẹ là cô giáo.
- Cô giáo?
Câu trả lời này của Tiểu Ưu, hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của Phạm Hồng Vũ, không ngờ người phụ nữ này lại là một cô giáo.
- Vậy, Tiểu Ưu, ba con thì sao? Ba con có ở nhà không?
- Ba con không ở nhà, ở bộ đội đánh người xấu.
Trong mắt Tiểu Ưu, lập tức trở nên rạng rỡ.
- Gia đình quân nhân cơ à...
Lôi Minh ngồi ở ghế phụ cũng rất kinh ngạc, nói thầm một câu.
Vốn tưởng rằng Lã Đình chỉ là một thôn dân bình thường, không ngờ lại là giáo viên, chồng là bộ đội. Một gia đình như vậy sao lại bị Cừu Lập Hành đối xử như vậy/
Phạm Hồng Vũ đang định mở miệng hỏi, Khê Ưu đã hỏi trước: - Chú...mẹ con có chết không?
Giọng điệu rất cẩn thận, mang theo chút nghi ngờ. Trong suy nghĩ của trẻ con, "chết" là một khái niệm vô cùng xa xôi, vô cùng mơ hồ, có thể còn không biết "chết" rốt cuộc có ý vị như thế nào.
Phạm Hồng Vũ ôm chặt cô bé hơn, giọng ôn hòa nói: - Tiểu Ưu đừng có lo lắng, mẹ con sẽ không chết đâu. Chú sẽ đưa mẹ con đi bệnh viện, mẹ sẽ khỏi thôi.
- Chú, chú thật tốt...
Tiểu Ưu rúc vào ngực hắn, vẻ mặt không muốn xa rời.
Mấy phút sau, xe việt dã đã tiến vào thị trấn Đại Phương. Thị trấn Đại Phương nằm ở phía bắc huyện Vân Hồ, cũng được coi là một thị trấn khá lớn, phát triển hơn cả thị trấn Thạch Tuyền. Phong cảnh cũng khá đẹp.
Nhưng trong lúc này, không ai có tâm tư đi thưởng thức phong cảnh của Đại Phương cả.
Xe việt dã trực tiếp đi vào bệnh viện Nhân dân.
Nhiều năm trở lại đây, cơ cấu y tế của TQ đều như vậy, mỗi một khu thị trấn cấp trưởng phòng đều được xây dựng một bệnh viện Nhân dân, còn các xã và thị trấn cấp thấp hơn thì có một trạm xá. Bệnh viện Nhân Dân thường đại diện cho một trình độ chữa bệnh cao nhất.
Tuy nhiên ở thời điểm này, bệnh viện Nhân dân ở các thị trấn cũng chỉ lớn hơn trạm y tế một chút. Điều kiện vật chất vẫn còn khá nghèo nàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]