Chương trước
Chương sau
- Rất xin lỗi, xin lỗi, tôi sai rồi,... Hiện tại tôi có việc gấp cần nhanh chóng về xử lý, mấy triệu đô la Mỹ... Xin các vị giơ cao đánh khẽ, để tôi về công ty trước, xử lý xong mọi chuyện, chính tôi sẽ đến trình diện có được không?

Hiển nhiên cảnh sát không thể nào đồng ý được, Đinh Khải cuối cùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vì thái độ ngạo mạn của gã mà cảnh sát phải vào cuộc, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.

Đương nhiên, chỉ vì cảm xúc kích động, chỉ làm vỡ vài cái chén, vấn đề sẽ không quá nghiêm trọng, chỉ cần khách bồi thường cho khách sạn thì họ cũng không truy cứu, mọi chuyện cũng có thể hòa giải được. Điều quan trọng chính là gã hất quăng Quách Mỹ Linh ngã nhào xuống đất, lại đánh Phó giám đốc Phan một bạt tai, điều này thì khó hòa giải rồi, chỉ cần đương sự kiện gã, nhất định gã sẽ phiền phức lớn.

Ngồi tù thì không, nhưng kế tiếp theo là một số thủ tục rườm rà của pháp luật cũng đủ khiến hắn đâu đầu rồi.

Điều mấu chốt chính là Đinh đại công tử hiện tại không có thời gian đến cục cảnh sát, gã ta phải nhanh chóng trở về công ty, tính toán nói thế nào về chuyện hai vạn thủ cô đơn tiền đặt cọc đã trôi theo dòng nước, còn khá nhiều chuyện khác cần được xử lý.

Nhân viên cảnh sát không có chút ý định thay đổi nào cả, nghiêm mặt phụng chỉ hành sự.

- Giai Dao, Lệnh công tử, Mỹ Linh nhờ hãy nói giúp tôi đi,...A Phan, lúc nãy tôi nói đùa với cậu đấy, sau này sẽ tăng chức Phó tổng giám đốc, sẽ tăng lương cho cậu..

Đinh Khải thử mọi cách trong cơn tuyệt vọng, cảm xúc lại bắt đầu không ổn.

Phạm Hồng Vũ lắc đầu nhìn Lệnh Hòa Phồn.

Thật không thể nghĩ được tố chất tâm lý của Đinh Khải lại kém như vậy, thần kinh khá yếu. Với khả năng của Tập đoàn Đinh thị thì bấy nhiêu cũng chưa thể cùng đường, hung lắm chỉ mất mát lớn thôi. Hơn nữa, điều quan trọng chính là thua lỗ đó là kết quả đã định, dù có gây ầm ĩ cũng không giải quyết được gì. Tại sao không nhanh chóng đi giải quyết hậu quả, lại ở đây gây chuyện, lại thành trò cười cho thiên hạ chứ?

Người nối nghiệp Đinh gia mà kém cỏi vậy sao?

Có lẽ, Đinh gia không chỉ có một đứa con trai, Đinh Khải thì chẳng làm nên được trò trống gì, còn các huynh đệ khác có lẽ nổi tiếng hơn cả. Nhưng kể từ hôm đó, Đinh Khải đã muốn điên lên rồi, trải thêm qua chuyện này thì khả năng thừa kế gia tộc đã không còn nữa.

Nếu còn sự lựa chọn, ai lại chọn làm chuyện ngu xuẩn như vậy?

Lệnh Hòa Phồn tiến lên nói:

- A Khải, cậu không nên vội vàng, tôi đoán lúc này cha cậu có lẽ đã áp dụng các phương pháp rồi, việc cậu nên làm lúc này là phải phối hợp với cảnh sát, nếu càng để lâu đối với cậu càng bất lợi.

Cả người Đinh Khải run rẩy.

Quách Mỹ Linh thấy thế cũng cố gắng bước lên cầu xin cảnh cảnh sát. Tuy vừa rồi Đinh Khải xô cô ngã, trên người còn có vài vết thương nhưng với sự việc này Quách Mỹ Linh cũng tha thứ cho gã được. Chuyện nghiêm trọng lúc này đó chính là dính đến hai vạn thủ CL hiệp ước, trên dưới mười mấy triệu đô la Mỹ.

Nói thế nào thì Quách Mỹ Linh cũng là bạn gái của Đinh Khải.

Nhưng vẫn vô dụng, cảnh sát không nể chút mặt mũi nào cả, áp Đinh Khải lên xe cảnh sát.

- Phạm tiên sinh, Phạm tiên sinh, còn có biện pháp nào cứu vãn không?

Trải qua mọi chuyện bên ngươi Phạm Hồng Vũ, bỗng nhiên Đinh Khải kêu lên, vẻ mặt như cầu cứu.

Người đó nếu có thể có khả năng đoán được tình thế trước sự thay đổi đột ngột thì hẳn hắn cũng có thể chuyển bại thành thắng.

Lúc này, Đinh Khải đâu còn chú ý gì đến thể diện hay không nữa.

- Có, tuy nhiên khó thực hiện đó.

Phạm Hồng Vũ lập tức khẳng định câu trả lời cho gã.

Đinh Khải như nắm được cành cây cứu mạng cuối cùng, liền nhanh chóng nói:

- Không sao, anh nói đi... Chỉ cần có thể xoay chuyển, tôi đều có thể làm cả....

Lúc này, gã lại hướng Phạm Hồng Vũ gập đầu chịu tôi, chỉ sợ không được như ý.

Dù sao đó đến mấy ngàn vạn đô la Mỹ.

Phạm Hồng Vũ trầm giọng nói:

- Đinh tiên sinh, rất đơn giản, nếu có thể hiện tại nên tranh thủ làm vẫn còn kịp, đương nhiên chuyện này rất khó, nhưng không phải hoàn toàn không có hy vọng. Bất kể người giao dịch là ai chỉ cần hướng vào trong là có thể xoay chuyển cơ hội.

- À, đúng đúng, là như vậy là như vậy..... A Phan, cậu nhanh chóng trở lại cùng Đạt thúc, và Mỹ Linh đến gặp cha ta, cứ dựa theo phương pháp đó mà làm, đi nhanh đi, chỉ cần có thể giảm bớt được tôi sẽ tăng 50% lương cho cậu....

Lúc này, tạm thời chỉ có thể họ Phan là có thể dùng được, sau này cho gã ta tăng lương hay khai trừ thì vẫn do Đinh công tử định đoạt.

Phó giám đốc Phan kỳ thật cũng đã mê man rồi, tay nắm chặt má đỏ bừng liên tục gật đầu.

Mặc kệ sau này Đinh Khải có thật sự khai trừ gã hay không thì trước tiên gã phải nghĩ mọi cách để giảm bớt tổn thất. Là một người quản lý chuyên nghiệp nếu thanh danh bị ảnh hưởng quá xấu, nhất là đắc tội với tập đoàn lớn như Đinh thị, sau này nhất định gã khó tìm được việc để kiếm sống rồi.

Đinh Khải bị cảnh sát mang đi chưa đến một phút đồng hồ, xe cứu thương của bênh viện cũng đã đến.

Từ Giai Dao liền nói với Lệnh Hòa Phồn:

- A Phồn, em đi cùng Mỹ Linh đến bệnh viện, anh gọi điện thoại thông báo với người nhà cô ấy đi.

Tất nhiên Lệnh Hòa Phồn liền gọi điện thoại thông báo cho người nhà Quách Mỹ Linh đến bệnh viện. Từ Giai Dao và Quách Mỹ Linh không phải thật sự thân thiết, nhưng đều là con cái nhà quyền quý, bình thường cũng lui đến nên vẫn có giao tình với nhau, nếu bình thường cô cũng không cần để ý đến Quách Mỹ Linh nhiều.

Lệnh Hòa Phồn gật gật đầu.

Nhanh chóng y bác sĩ giúp đưa Quách Mỹ Linh lên xe cứu thương, Từ Giai Dao lên xe đi cùng.

Phó giám đốc Phan nhanh chóng ổn định tinh thần, hướng Lệnh Hòa Phồn và đám người Phạm Hồng Vũ thi lễ, nhanh chóng lên xe lái đi.

Đại sãnh của khách sạn cuối cùng cũng an tĩnh trở lại, Lệnh Hòa Phồn nhẹ nhàng thở ra, nói với quản lý khách sạn:

- Giám đốc, anh hãy thống kê các dụng cụ hỏng, lấy danh đi sẽ thanh toán cho các anh.

Ngày hôm nay, Lệnh Hòa Phồn xem như một ngày rủi ro, ý định đến ăn cơm với khách không nghĩ lại gây náo loạn như vừa rồi. Kết quả phải tính tiền lại còn bồi thường nữa chứ.

Hạ Ngôn liền hỏi han:

- Lệnh tổng, có cần dùng luật sư bào chữa không? Làm hỏng bao nhiêu cứ bồi thường là được.

Lệnh Hòa Phồn cười nói:

- Hạ Ngôn, ở đây cậu đã học được cách tính toán tổn thất, hạch toán giá cả như thế nào, tôi không phải là người lành nghề, cần mời người trong nghề đàm phán. Tôi chỉ ứng cho Đinh Khải thôi, khoản tiền này nhất định gã phải trả, mọi thứ đều do gã làm hỏng, tại sao tôi phải nộp phạt thay gã chứ? Đương nhiên tiền ăn cơm thì tôi trả.

Dù có thế nào thì bọn người của Phạm Hồng Vũ, Triệu Ca đều là bạn hữu của Lệnh Hòa Phồn. Cho dù Lệnh Hòa Phồn tự mình mời khách thì cũng chính đáng thôi, chuyện này cũng chẳng muốn so đo với Đinh Khải làm gì, làm thế chẳng khác nào anh ta là Lệnh công tử "keo kiệt" sao? Thật sự không có chút phong độ nào cả.

Hạ Ngôn vẫn khó hiểu như trước, cười nói:

- Làm hỏng vài cái ghế, vài cái chén có đáng bao nhiêu? Ai ra thì cũng giống nhau thôi.

Theo Hạ Ngôn suy nghĩ, số tiền này căn bản không đáng để so đo.

Triệu Ca tự nhiên cười nói:

- Hạ Ngôn, Lệnh tổng nói vậy là đúng đấy, trong xã hội chuyện buôn bán phải rõ ràng. Chính mình làm ra được tiền càng nhiều càng tốt, nhưng chi tiêu có sổ sách cả, nếu tất cả mọi thứ chi tiêu trộn lẫn thì sẽ rối tung lên.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu nói:

- Ca nhi nói rất có đạo lý, Hạ Ngôn à, sau này công ty mở quy mô ngày càng lớn, tài vụ không kiện toàn thì tuyệt đối không được, nếu không, cậu có kiếm được nhiều tiền cũng đều cũng có thể bị mất nó.

Thông qua chuyện này, Hạ Ngôn như được học thêm một quá, khiến hắn có thể thoát phong cách làm việc "tư", chuyện này cũng tốt.

Nếu Nhị ca đã nói như vậy, tất nhiên Hạ Ngôn sẽ không phản bác nữa, nháy mắt một cái, gật gật đầu.

Giám đốc khách sạn khách khí nói:

- Thưa ngài, dụng cụ hư hỏng chúng tôi hiện đang thống kê, mời các vị tiên sinh ở đại sảnh nghĩ ngơi một chút.

- Được, cảm ơn giám đốc.

Lập tức vài người ngay ở đại sảnh qua sảnh bên uống cà phê, người phục vụ nhanh chóng mang cà phê và trà cùng các đồ uống khác đến phục vụ. Lệnh Hòa Phồn cầm điện thoại di động gọi điện cho Quách gia, để cho người nhà đến chăm sóc Quách Mỹ Linh.

Còn về phần Quách Mỹ Linh có thật sự bị thương nặng như vậy hay không Lệnh công tử cũng thật sự không quan tâm.

Phạm Hồng Vũ tay cầm ly trà xanh chậm rãi thưởng thức, thần thái vô cùng thỏa mái.

Lập tức, ánh mắt chạm ngay dòng điện xẹt qua, dòng điện phát ra từ ánh mắt của Lệnh Hòa Phồn, ánh mắt kia giống như đang nhìn người "ngoài hành tinh" vậy, thật sự khá kinh ngạc.

- Hồng Vũ, chuyện này sao lại thế, cậu cho tôi lời giải thích đi được không?

Tất cả mọi người nhìn Phạm Hồng Vũ chờ hắn giải thích.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Tôi không phải đã giải thích rồi sao? Có liên quan đến tình hình vùng vịnh, khi biết được tôi đã phân tích ra.

- Không đúng.

Lệnh Hòa Phồn lập tức kêu lên, vẻ mặt có chút kích động.

- Tại sao lại không đúng?

Phạm Hồng Vũ vẫn cười như trước.

- Vừa rồi, xem cách biểu hiện của cậu....Dường như cậu biết sẵn liền ngay sau đó Iraq sẽ tiến công Kuwait mà tính xác thực được tính từng phút. Cậu đừng nói với tôi, chuyện này cũng phân tích được nha.

Lệnh Hòa Phồn vạch trần Phạm Hồng Vũ không chút khách khí bảo hắn "nói dối".

Theo suy đoán logic, phân tích ra Iraq sẽ phát động xâm lược Kuwait, miễn cưỡng còn có thể làm cho người ta chấp nhận, nhưng phát động chiến tranh lại đúng đến từng phút như vậy, chuyện này đúng là người ta khó có thể tưởng tượng được.

Tưởng chừng như "có yêu ma" không thể hình dung được.

Thậm chí Lệnh Hòa Phồn còn cảm thấy có chút không khí ủy mị, nó toát ra từ xương sống của gã.

Chính mình lúc này đang đối mặt với loại người như thế nào đây?

Thậm chí không biết hắn có phải là người hay không?

Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:

- Hòa Phồn, đừng có thất thường như vậy. Trực giác? Hiểu không? Đó chính là trực giác.

- Trực giác? Trực giác của cậu lại chính xác vậy sao?

- Làm gì có, tôi cũng có khá nhiều trực giác không chính xác, chỉ không nói cho anh biết mà thôi. Ngẫu nhiên có một hai chuẩn đoán chính xác thì gặp phải anh, là do vận khí anh tốt, hay vận khí tôi quá kém đây?

Chủ tịch huyện Phạm nói dối mà không đỏ mặt.

Nhưng trừ lý do đó ra hắn không nghĩ ra lý do nào thoái thác cả, chỉ có thể nói dối vậy thôi.

Lệnh Hòa Phồn còn định nói thêm thì điện thoại của Triệu Ca liền vang lên, Triệu Ca vội cầm máy, nhấn nút trả lời.

- Này....

- Chủ tịch, chủ tịch, tăng, dầu thô tăng... Vừa rồi đã đến kỳ hạn giao hàng, đã tăng hai mươi bốn đô la Mỹ.....

Điện thoại bên kia truyền đến giọng nữ thở dài hổn hển, vừa khẩn trương vừa phấn khích.

- A.

Hạ Ngôn lập tức cao hứng nhảy dựng lên, thiếu chút nữa hoa chân múa tay vui sướng.

Tiền này làm sao nhặt hết đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.