Chương trước
Chương sau
Chiếc máy bay lớn đáp xuống sân bay Bắc Kinh.

Lý Thu Vũ và Đông Nhan đội chiếc mũ quả dưa nhỏ tinh xảo, bộ trang phục xinh đẹp, đôi giày cao gót pha lê, mỗi người xách một chiếc hộp khóa nhỏ, gót giày gõ lộp cộp trên đất, đi lại thoải mái, tươi cười như hoa.

Theo sau là một gã thân hình cao lớn, quần áo cũng chẳng kém, diện mạo tuấn lãng, có điều trên tay đang kéo một va ly hành lý lớn, trên lưng còn vác theo một ba lô du lịch, tay chân luống cuống, trông có vẻ hơi chật vật.

Nhìn kỹ lại anh chàng tùy tùng đang cực khổ kia, chính là đồng chí quyền Chủ tịch huyện của huyện Vân Hồ, Phạm Hồng Vũ!

Nếu nói là làm tùy tùng cho người đẹp, đây đúng là một việc cực khổ nhưng ngọt ngào, không biết bao nhiêu chàng trai phải kêu gào tranh nhau xông lên trước. Đừng nói chi là làm tùng tùng cho tiểu mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp như Lý Thu Vũ, Đông Nhan.

Tuy nhiên nhìn lại, có vẻ Chủ tịch huyện Phạm rất bực bội.

Làm tùy tùng cho mỹ nữ thì rất tốt!

Mấu chốt là đồng thời làm tùy tùng cho hai mỹ nữ, như vậy thì không dễ chơi rồi!

Ngoài trừ vất vả và chật vật thì chẳng kiếm chắc được gì. Ngay đến cả một nụ hôn và mấy câu nói cũng chẳng có.

Càng khiến Chủ tịch huyện Phạm buồn bực chính là, hai cái va ly lớn này chứa rất nhiều đồ vật đều do Cao Khiết đem đến. Hai ngày trước, Cao Kiết đưa Phạm Hồng Thái đến Hồng Châu, cùng Phạm Hồng Vũ, Lý Thu Vũ và Đông Nhan tụ tập ở Hồng Châu.

Sau đó cùng nhau điên cuồng dạo phố.

Một người đàn ông đưa một người phụ nữ đi dạo phố đã là nổi khổ khó tả rồi.

Còn một người đi với bốn người, Chủ tịch huyện Phạm không “té xỉu” coi như đã có bản lĩnh rồi.

Cao Khiết đặc biệt chạy đến tỉnh là vì Lý Thu Vũ, Đông Nhan.

Hai cô bé này ở Vân Hồ đợi gần hai tuần lễ, bên Bắc Kinh đã “không bình tĩnh” rồi, Hùng Diễm Linh và dì Hàn không đích thân “ra mặt” nhưng Đông Vũ đã gọi điện thoại cho Cao Khiết, nói là sắp hết kỳ nghỉ hè rồi, hai cô bé còn phải đi học, nên về nhà thôi.

Cao Khiết hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Đông Vũ, giơ hai tay tán thành.

Nói thật, cũng vì hai cô bé ở Vân Hồ, nếu như chỉ có một trong hai ở Vân Hồ, chỉ e Chủ tịch thị xã Cao là người không thể bình tĩnh nhất.

Cái này thật sự không thể nói đùa.

Cho dù Lý Thu Vũ hay Đông Nhan đều là những “kẻ phá hoại cấp cao”, ai cũng không biết có thể khiến bao nhiêu gã đàn ông rơi vào chỗ chết!

Đồng chí Phạm Hồng Vũ, những phương diện khác còn có thể dựa vào được, rất đáng tin. Duy chỉ có phương diện này là khiến Chủ tịch thị xã Cao phải lo lắng.

Người này có “tiền khoa”!

Cho nên, Chủ tịch thị xã Cao liền đưa theo em chồng đi cùng.

Phạm Hồng Thái đã điền vào nguyện vọng, đều là mấy trường đại học ở thủ đô, dù là trúng tuyển trường nào, chỉ một thời gian ngắn là phải lên Bắc Kinh học rồi, để cho cô bé gặp mặt Lý Thu Vũ và Đông Nhan, đến Bắc Kinh rồi cũng có chỗ để “thăm người thân”.

Đây cũng là lý do tốt.

Vừa thấy Phạm Hồng Thái, Lý Thu Vũ đã gọi lớn, vô cùng hưng phấn. Kéo tay Phạm Hồng Thái hỏi han đủ thứ, liên tục chậc chậc, rồi còn so sánh Phạm Hồng Thái với Phạm Hồng Vũ nữa. Sau đó khẳng định, xét trên góc độ mỹ học, Phạm Hồng Thái đẹp hơn Phạm Hồng Vũ nhiều. Phạm Hồng Thái là công chúa bạch tuyết, còn Chủ tịch huyện Phạm ấy à, chỉ là một người anh em đến từ Châu Phi.

Trong khoảng thời gian này, Chủ tịch huyện Phạm vô cùng bận rộn, thường xuyên xuống nông thôn, có nhiều động tác lớn đã dần dần trải khắp toàn huyện. Kinh tế huyện Vân Hồ nảy sinh vật lộn, đã dần dần được ổn định lại.

Dưới cái nắng chang chang, lại đi khắp các bờ ruộng, nương lúa, Chủ tịch huyện Phạm đâu thể cả người bôi kem chống nắng như các cô gái được, chỉ đành chống chọi, da thịt phơi mãi dưới ánh nắng nên bị đen cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Bị Lý Thu Vũ vô tình đả kích như vậy, trong lòng Chủ tịch huyện Phạm rất khó chịu, nhưng ngoài mặt chẳng thể nói gì, tóm lại là khá nghẹn khuất.

Phạm Hồng Thái lúc đầu thực sự bị Lý Thu Vũ dọa cho sợ.

Chị gái này xinh đẹp, tính cách lại hướng ngoại, ở vùng đất nhỏ bé này, Phạm Hồng Thái chưa từng thấy cô gái nào có tác phong hướng ngoại như Lý Thu Vũ, tuy nhiên giữa các cô gái, trời sinh đã dễ dàng kiếm được đề tài chung. Sau những ngại ngùng ban đầu, Phạm Hồng Thái nhanh chóng hòa mình với Lý Thu Vũ, tuy hai mà một.

Nếu so sánh, Đông Nhan hoàn toàn thuộc một kiểu khác, dịu dàng uyển chuyển hàm súc, đúng theo tiêu chuẩn của người đẹp cổ điển.

Phạm Hồng Thái vô cùng ngưỡng mộ Lý Thu Vũ và Đông Nhan.

Hai người đều là sinh viên xuất sắc của Bắc Kinh. Đối với một cô bé mới thi đại học mà nói, những sinh viên đang học ở Bắc Kinh đều là những đối tượng đáng ngưỡng mộ.

Huống hồ đều là những cô gái có ngoại hình rất bắt mắt nữa

So với Bắc Kinh, đường phố Hồng Châu chẳng có gì để dạo. Cũng may mấy cô nàng này có tâm tình dạo phố, cũng chẳng thèm để ý xem đã mua bao nhiêu thứ. Hơn nữa, Hồng Châu cũng có vài sản phẩm đặc biệt mà ở Bắc Kinh không có.

Đối với Phạm Hồng Thái mà nói, Hồng Châu đã là thành phố lớn rồi, lại có anh trai, chị dâu và hai chị gái nhỏ đi cùng, cô bé vô cùng phấn chấn, hầu như lúc nào cũng sôi nổi đi đầu tiên.

Hai năm qua, dưới sự lãnh đạo của Cao Hưng Hán, thành phố Hồng Châu được xây dưng không tệ, các tòa nhà cao tầng đột ngột mọc lên, thậm chí còn có cả con phố dành riêng cho mua bán.

Bốn người đẹp hưng trí dâng trào, chỉ khổ cho Chủ tịch huyện Phạm, vừa phải làm lái xe, vừa phải làm phu khuân vác, theo cách nói của người xưa, Chủ tịch huyện Phạm chính là “cây gậy” cao cấp.

Ban đầu cho rằng Hồng Châu chẳng có gì đáng để Lý Thu Vũ và Đông Nhan để mắt đến, Chủ tịch huyện Phạm chẳng hề sợ hãi gì. Ai ngờ lần này Chủ tịch huyện Phạm gặp đại hạn, không thể ngờ được, trong nháy mắt Lý Thu Vũ và Cao Khiết đã trở thành những tín đồ cuồng mua sắm.

Nhất là Cao Khiết, hoàn toàn chưng điệu bộ “đổ máu”, chẳng những mua đồ cho ba cô bé kia, mua đồ kỷ niệm, thậm chí mua những món đồ chơi bằng nhung. Còn quà cho các bề trên của Lý gia và Đông gia là những món đặc sản, những thứ đó chỉ có thể thêm chứ không thể bớt. Phạm Hồng Vũ là đàn ông, quá tùy tiện, không thèm để ý đến chuyện qua lại thân tình. Lý Thu Vũ, Đông Nhan đều là những đứa trẻ, không hiểu chuyện, Phó chủ tịch thành phố cũng không thể không hiểu chuyện.

Theo truyền thống của người Trung Quốc, mấy chuyện qua lại thân tình này, cô mới là người lo liệu.

Kết quả là, Chủ tịch huyện Phạm mệt đến thất điên bát đảo, chẳng những dạo phố mệt mỏi ở khắp phố phường Hồng Châu mà còn mệt đến Bắc Kinh. Hai va ly đồ nặng trịch, cho dù Chủ tịch huyện Phạm có thể lực kinh người cũng cảm thấy có phần không thoải mái.

Cũng may đến Bắc Kinh những “tháng ngày cực khổ” cuối cùng cũng chấm dứt.

Đến đón ở sân bay là Bảo Hưng và Đông Vũ, Phó chủ nhiệm Lý Xuân Vũ chẳng thấy bóng dáng đâu.

- Xuân Vũ đâu?

Phạm Hồng Vũ bước đến trước miệng Bảo Hưng, đặt rương hành lý xuống, thuận miệng hỏi.

Bảo Hưng cười nói:

- Chủ nhiệm Lý bận rồi, đã đi Lũng Tây, nghe nói là chứng thực cho vay học phí ở Lũng Tây. Bây giờ bên Lũng Tây có chừng ba mươi học sinh trung học tốt nghiệp khóa này muốn vay phí viện trợ học tập. Số người tương đối nhiều. Chủ nhiệm Lý sợ xảy ra chuyện nên tự mình chạy đến đó.

Phạm Hồng Vũ không khỏi mỉm cười.

Xem ra, Lý Xuân Vũ thật sự nghiêm túc làm cái quỹ cho vay học tập kia, còn rất trách nhiệm nữa.

Thế cũng tốt, Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh có thể yên tâm rồi.

Phía bên kia, Đông Vũ giữ chặt Lý Thu Vũ và Đông Nhan, đánh giá từ trên xuống dưới, rất hài lòng gật gật đầu. Mùa hè nóng nực, hai cô bé ở Vân Hồ hai tuần lẽ mà vẫn trắng mịn như tuyết. Chưa bị phơi nắng thành Châu Phi.

- Hồng Vũ, chăm sóc tốt lắm!

Đông Vũ liền cười nói với Phạm Hồng Vũ.

- Bảo vật cấp quốc gia mà, ai dám không chăm sóc kỹ. Đương nhiên chủ yếu là do hai đại tiểu thư trời sinh đã xinh đẹp, phơi nắng thế nào cũng không đen, không như đại lão gia chúng ta, ai cũng đen như Bao Công.

Lý Thu Vũ lập tức bĩu môi nói:

- Chị Đông Vũ, chị đừng có khen anh ấy. Anh ấy mà chăm sóc cái gì? Ở Vân Hồ hai tuần lễ, đều là em với Đông Nhan tự ngu tự nhạc, Chủ tịch huyện Phạm công việc bề bộn, làm gì có thời gian để ý đến hai tiểu tử thối chúng em? Đại lão gia người ta, chú ý thể diện lắm cơ!

Kể ra cũng không thể trách Lý Thu Vũ tức giận được. Hai tuần nay, Phạm Hồng Vũ thực sự chẳng có thời gian để chăm sóc các cô, có đủ các “chuyện bất ngờ” liên tiếp kéo đến, không giải quyết xuể. Phạm Hồng Vũ cho dù có ba đầu sáu tay cũng chẳng thể rảnh rỗi được.

Đông Vũ hé miệng cười, day day tóc cô bé, nói:

- Thu Vũ à, đừng có giở tính trẻ con nữa. Hồng Vũ là Chủ tịch huyện, công việc bận lắm. Cả một huyện, tám chục ngàn người đều nhìn chằm chằm vào anh ấy, hy vọng Chủ tịch huyện dẫn dắt họ đi lên con đường làm giàu, trọng trách trên vai nặng lắm đấy!

Đông Nhan liền nhẹ nhàng gật đầu, hạ giọng nói nói:

- Đúng vậy, em thấy nhiều nơi ở Vân Hồ cuộc sống của dân chúng không phải rất giàu có. Thậm chí còn cực khổ, nhìn rất đáng thương.

Đông Nhan lần này ở Vân Hồ đã có những thu hoạch lớn, đã được xâm nhập xuống cơ sở, thể nghiệp cuộc sống khác. Trước kia không phải cô chưa từng đi hái gió, nhưng chẳng qua đều như chuồn chuồn đạp nước, chỉ đi hai ba ngày, cảm ngộ dĩ nhiên không sâu. Không được như lần này, lại thêm bảy ngày hành động trong đại bộ đội, rồi ở Thanh Sơn ba tuần lễ, những tư liệu sống được tích lũy không ít.

- Vậy em viết được nhiều thứ rồi chứ?

Đông Vũ vội vàng kích lệ cô em, chỉ cần cô bé có thể thật sự viết được ca phú thi từ, chắc hẳn có thể thoát ra khỏi cơn ác mộng “kiểm tra” kia, đây là điều Đông Vũ quan tâm nhất.

- Vâng!

Đông Nhan gật gật đầu, do dự một chút, còn nói thêm:

- Chị, em tính thứ xem sao.

Đông Vũ lập tức vừa mừng vừa sợ, liếc Phạm Hồng Vũ một cái, hỏi:

- Thật à?

- Dạ…

Đông Nhan nói.

Tuy nhiên Đông Vũ dĩ nhiên hiểu được ý cô bé, Đông Nhan từng nói muốn lấy Phạm Hồng Vũ làm hình tượng sáng tác tiểu thuyết đầu tiên của mình, nhưng vẫn do dự mãi chưa động bút. Lần này có thể đã thật sự hạ quyết tâm rồi. Trước đây Đông Nhan chỉ tùy tiện viết văn thơ linh tinh, bỗng nhiên “đổi nghề” viết tiể thuyết, xem ra quyết tâm không nhỏ, đây cái ngưỡng ở trong lòng đã thực sự vượt qua được rồi.

Lý Thu Vũ lại có chút lo lắng đứng lên, nói:

- Ôi, Đông Nhan, nói rồi đó nha, không được viết tớ vào đó đâu đấy. Nếu muốn viết, vậy thì phải viết cả hai chúng ta vào, không là tớ không chịu đâu.

Đông Nhan tự nhiên cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Hai cô bé thân thiết, chẳng có chuyện gì là không nói với nhau, “kế hoạch lớn” của Đông Nhan, dĩ nhiên sớm đã bàn bạc với Lý Thu Vũ. Lý Thu Vũ tính tình hướng ngoại, nhưng trở thành hình mẫu nhân vật trung tâm trong tiểu thuyết, cái này cô bé vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý.

Đương nhiên, nếu Đông nhị cô nương muốn “lấy thân thử nghiệm”, Lý cô nương cũng vui vẻ đồng ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.