Chương trước
Chương sau
Phạm Hồng Vũ đang đối chọi gay gắt với Trịnh Mỹ Đường trong văn phòng, Hoàng Tử Hiên dừng xe ở gần đó, đi đi lại lại, tàn thuốc rơi đầy đất. Lôi Minh và Ngô Huy nhìn gã liên tiếp hút thuốc, có lòng muốn khuyên nhủ vài câu, nhưng cũng không biết mở lời thế nào. Lôi Minh và Ngô Huy không phải người của nông trường Triều Dương, nhưng thường xuyên đi cùng Chủ tịch huyện Phạm đến nông trường, cho nên cũng khá am hiểu tính cách của vị Giám đốc nông trường này.

- Là một mãnh nhân…

Đây là lời Ngô Huy nói nhỏ với Lôi Minh, đánh giá đối với Hoàng Tử Hiên.

Ngô Huy cũng xuất thân là bộ đội, có thể cảm nhận được khí chất từ con người của Hoàng Tử Hiên.

Hiển nhiên, vị mãnh nhân này dày vò như vậy, Lôi Minh và Ngô Huy cũng không chịu nổi. Nhưng điều càng làm bọn họ khó chịu chính là, Chủ tịch huyện Phạm bị người khác đánh vào mặt. Cùng với việc uy vọng của Phạm Hồng Vũ dần dần được gây dựng lên ở Vân Hồ, Lôi Minh và Ngô Huy cũng cảm thấy vinh quang. Phỏng chừng, ở Vân Hồ này người bình thường không dám xung đột với Chủ tịch huyện Phạm. Không ngờ chuyện này lại xảy ra ở thành phố.

Chủ tịch huyện Phạm trực tiếp đi tìm Bí thư Trịnh, bởi vậy có thể thấy được, người quăng bàn tay này, cho dù không phải Trịnh Mỹ Đường thì cũng là người có liên quan chặt chẽ đến ông ta.

Có lẽ toàn bộ thành phố Tề Hà, người duy nhất không thèm để ý đến biển chữ vàng “thư ký của Chủ tịch tỉnh”, chính là Trịnh Mỹ Đường.

Người ta cũng xuất thân là thư ký của Phó Bí thư Tỉnh ủy.

Việc này khó làm rồi.

Lôi Minh và Ngô Huy mặc dù là cán bộ cơ sở, chưa được tiếp xúc với Trịnh Mỹ Đường, nhưng cũng nghe đồn rằng Bí thư Trịnh cực ký mạnh mẽ cứng rắn, uy phong không hề thua kém Bí thư Đàm và Chủ tịch thành phố Quách.

Lúc này, Chủ tịch huyện Phạm coi như đã đụng phải đối thủ cứng rắn rồi.

Ngay khi Hoàng Tử Hiên không kìm nổi muốn xông vào bên trong, thì thân hình cao lớn của Phạm Hồng Vũ đi từ trong trụ sở ra, đi nhanh tới chỗ xe dừng, sắc mặt có vẻ rất bình tĩnh.

Hoàng Tử Hiên lập tức ném điếu thuốc trong tay xuống đất, bước nhanh đến, hỏi: - Bí thư, như thế nào?

- Ầm ĩ một trận.

Phạm Hồng Vũ nói rất đơn giản.

Ba người đều mở to mắt nhìn.

Lời này nghe hơi kinh người, ầm ĩ một trận? Ở trong phòng Trịnh Mỹ Đường ầm ĩ một trận?

Phỏng chừng toàn bộ thành phố Tề Hà này, chỉ có một mình Phạm Hồng Vũ có lá gan như vậy.

- Vậy, giờ làm thế nào?

Hoàng Tử Hiên hỏi. Nếu đã ầm ĩ một trận, kết quả như thế nào thì khỏi cần phải hỏi. Trịnh Mỹ Đường nhất định sẽ trái ngược với ý kiến của Phạm Hồng Vũ. Không có hy vọng ông ta sẽ hạ lệnh phóng thích Đỗ Song Ngư.

Phạm Hồng Vũ vung tay lên, nói: - Về nông trường trước đi, làm công tác tư tưởng với mọi người cái đã.

Hoàng Tử Hiên nói: - Làm công tác tư tưởng? Bí thư, không cần thiết phải như vậy. Tôi cam đoan, không ai dám gây rối đâu.

Đây là sự thật, Hoàng Tử Hiên có sự tự tin này. Lần trước công nhân nông trường Triều Dương bao vây trụ sở Thành ủy, nếu như không có sự đồng ý ngầm của Hoàng Tử Hiên thì những công nhân này không thể ra cổng được. Lực khống chế của Hoàng Tử Hiên ở nông trường, không phải khoác lác chút nào.

Phạm Hồng Vũ cười cười, không nói gì, mở cửa xe, ngồi xuống.

Hoàng Tử Hiên thấy vậy cũng không hỏi gì nữa, đi theo lên xe. Nissan rất nhanh chạy ra khỏi nội thành, thẳng hướng nông trường Triều Dương mà đi.

Nhẫn nhịn một hồi, Hoàng Tử Hiên rốt cuộc vẫn không thể nhịn được, hỏi dò: - Bí thư, chuyện này có phải Bí thư Trịnh ra lệnh không?

Hoàng Tử Hiên cũng không hiểu lắm những đường đi nước bước trong quan trường, nhưng cũng có thể hiểu được, nếu không có mệnh lệnh của lãnh đạo Thành ủy thì cục Công an thành phố tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ bắt thông tấn viên của Phạm Hồng Vũ. Nhậm Uy dựa vào cái gì mà phải đắc tội với Phạm Hồng Vũ? - Đúng vậy.

Phạm Hồng Vũ trả lời ngắn gọn.

Lôi Minh và Ngô Huy liếc nhìn nhau một cái.

Tình huống xấu nhất trong dự liệu đã xảy ra, là Trịnh Mỹ Đường trực tiếp ra lệnh.

Hoàng Tử Hiên cũng không sợ quan uy của Bí thư Trịnh, cả giận nói: - Vì sao? Trịnh Mỹ Đường làm cái quỷ gì vậy? Không muốn nhìn thấy nông trường chúng ta tốt lên à?

Qua mấy tháng cố gắng, nông trường Triều Dương vất vả lắm mới bắt đầu có khởi sắc, tất cả cán bộ công nhân viên đều dồn hết sức lực, vậy mà Trịnh Mỹ Đường lại ra lệnh như vậy. Việc chỉ bắt một mình Đỗ Song Ngư như vậy, cũng là một sự đả kích rất lớn đối với khí thể của nông trường.

Đỗ Song Ngư là người chính trực, dám bênh vực lẽ phải, là người có uy vọng rất cao ở nông trường Triều Dương.

Nhìn thấy tân Bí thư trọng dụng Đỗ Song Ngư, mọi người vốn tưởng rằng sóng đã yên biển đã lặng. Ai ngờ thành phố lại ra lệnh bắt người vào lúc này. Ai biết tiếp theo họ còn định bắt những ai?

Phải biết rằng, số người tham gia bao vây Thành ủy, có đến hơn trăm người.

- Bí thư, tôi thấy đây là bọn họ lợi dụng việc công để trả thù cá nhân. Lúc đó Bí thư Tỉnh ủy Vinh cũng không nói sẽ xử lý người của nông trường chúng ta, sao đã qua lâu như vậy giờ lại đột nhiên bắt người như vậy? Bí thư, tôi thấy việc này nên báo cáo trực tiếp với Bí thư Vinh.

Hoàng Tử Hiên tức giận nói.

Phạm Hồng Vũ khóe miệng cười cười.

Không phải nói đến những cái khác, ít nhân cá nhân Hoàng Tử Hiên cũng thay đổi rất lớn, gã rốt cuộc đã hiểu ra cách giải quyết vấn đề bình thường, mấy tháng trước gã vẫn với lối suy nghĩ của một tên lưu manh.

Cái này cũng rất tốt.

Tuy nhiên đối với đề nghị của Hoàng Tử Hiên, Phạm Hồng Vũ lắc đầu một cái, thản nhiên nói: - Tử Hiên, chuyện này, phản ánh với Bí thư Vinh cũng vô dụng thôi. - Vì sao?

- Ông ta là Bí thư Tỉnh ủy, đứng trên cao khác với chúng ta, ông ta nhìn vào toàn cục chứ không phải vấn đề cục bộ.

Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng điểm Hoàng Tử Hiên một câu.

Không sai, thời điểm Vinh Khải Cao ở hiện trường xử lý “gây rối”, không nói sẽ xử lý cán bộ công nhân nông trường Triều Dương, về sau cũng không có chỉ thị nào tương tự như vậy. Nhưng cái này không đồng nghĩa với việc Vinh Khải Cao tán thành với việc làm của nông trường Triều Dương. Lúc đó không xử lý, chỉ là bình ổn tình thế, hiện giờ mọi thứ đã thay đổi. Lãnh đạo thành phố Tề Hà phải “tính sổ”, Vinh Khải Cao cũng sẽ không ngăn cản.

Vinh Khải Cao không thể truyền một thông điệp với phía dưới rằng: Cho phép quần chúng “gây rối”.

- Vậy…có nên phản ánh với Chủ tịch tỉnh Vưu không? Hoàng Tử Hiên không cam lòng, nói thêm.

Vinh Khải Cao phải xem toàn cục, anh là thư ký tiền nhiệm của Vưu Lợi Dân, lấy tư cách cá nhân phản ánh tình hình với Vưu Lợi Dân, mời Vưu Lợi Dân phối hợp một chút, sao mà không được?

Phạm Hồng Vũ mỉm cười, lắc lắc đầu.

Trong lòng Phạm Hồng Vũ hiểu rõ, sở dĩ hắn có thể nhanh chóng đứng vững chân ở Vân Hồ này và tạo được uy vọng như vậy, tấm biển vàng “Thư ký tiền nhiệm của Chủ tịch tỉnh” có vai trò rất quan trọng. Nhưng từ khi hắn đến Vân Hồ, ngoại trừ lần xin Vưu Lợi Dân một triệu tiền chống lũ ra, hắn chưa từng ra mặt xin Vưu Lợi Dân giải quyết vấn đề khó bao giờ.

Trong quan trường, có chỗ dựa vững chắc đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng sử dụng biển chữ vàng như thế nào thì cũng phải rất chú ý.

Cao minh nhất chính là khiêm tốn và khiêm tốn, mình không nói ra mà để người khác đi đoán, để cho người khác kính sợ, tự nhiên sẽ nhượng bộ.

Hơn nữa, quan trọng chính là chuyện này kỳ thật không phải chủ ý của Trịnh Mỹ Đường mà là của Viên Lưu Ngạn. Phạm Hồng Vũ không cho rằng mời Vưu Lợi Dân tự thân xuất mã đứng trên võ đài với Viên Lưu Ngạn là một biện pháp hay.

Thấy Phạm Hồng Vũ lại lắc đầu, Hoàng Tử Hiên tức giận, vội nói: - Vậy làm thế nào bây giờ? Lãnh đạo tỉnh không lên tiếng, Trịnh Mỹ Đường chắc chắn không thả người, nếu không cẩn thận ông ta lại tiếp tục bắt người ấy chứ…

Vừa rồi, không phải Phạm Hồng Vũ và Trịnh Mỹ Đường cãi nhau một trận hay sao?

Với tính cách của Trịnh Mỹ Đường như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Nếu đã động thủ đánh vào mặt Phạm Hồng Vũ rồi thì sẽ không ngại đánh cho mạnh một chút, đánh để Phạm Hồng Vũ biết rằng ở Tề Hà này thiên hạ rốt cuộc thuộc về ai.

Phạm Hồng Vũ cười cười, đột nhiên nói: - Tử Hiên, lần trước những người tổ chức đi thỉnh nguyện Thành ủy, ngoài Đỗ Song Ngư còn có mấy người nữa?

- Còn có gần chục người nữa.

Hoàng Tử Hiên thuận miệng đáp. - Vậy được, tí nữa về nông trường anh hãy triệu tập những người này lại, bảo họ ngày mai lên cục Công an thành phố đầu thú.

Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.

- Hả?

Ba người khác trong xe lập tức trợn mắt há mồm, Hoàng Tử Hiên ngơ ngác nhìn Phạm Hồng Vũ, thẩn thờ.

- Đừng hỏi tại sao, cứ làm theo tôi nói đi. Ngày mai, anh tự mình dẫn đội, đưa bọn họ đi tự thú. Cục Công an không bắt giam họ lại thì anh đừng có về nông trường. Hơn nưa, nhất định phải nhớ rõ là đầu thú chứ không phải gây rối.

Phạm Hồng Vũ hai mắt híp lại, hàn quang lóe ra. ----------oOo------.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.