Chương trước
Chương sau
- Chủ tịch huyện Phạm, tôi có biết chuyện, cảnh sát hình sự chi đội Cao Chấn Đông nói với tôi, Tiểu Đỗ bị bắt. Chuyện bắt đầu từ tháng ba năm nay, tình huống xảy ra ở Nông trường Triều Dương, lúc ấy náo động khá lớn, đã gây ảnh hưởng không tốt. Sau đó, Cục công an thành phố đã họp và quy vào tội "tụ tập quần chúng gây rối" nguy hại đến an toàn, nên muốn bắt vài người đứng đầu xử, xử làm gương...

Tiêu Hàn Nguyệt chậm rãi nói.

Lúc đầu hai người tán gẫu trò chuyện, dần dần Tiêu Hàn Nguyệt mới nói đến chuyện này. Tuy nhiên Tiêu Hàn Nguyệt rất chú ý đến cách tìm từ, xưng Đỗ Song Ngư là "Tiểu Đỗ", với sự biểu đạt sự thân cận này hướng Phạm Hồng Vũ biểu đạt ý tứ, có vẻ như hai người bọn họ mới là " người cùng chiến hào".

Tiêu Hàn Nguyệt làm Phó bí thư Huyện ủy, lại công tác ở cơ quan lớn, nên kỹ xảo nói chuyện đã được dày công tôi luyện. Cái gọi là kỹ xảo nói chuyện cũng không phải là đánh bóng câu nói của mình lên là được, điều quan trọng là phải biết cân nhắc đến đối tượng nói chuyện, điều được xem trọng nhất là nội dung.

Phạm Hồng Vũ hỏi:

- Tại sao lúc ấy không bắt giữ?

Tiêu Hàn Nguyệt cười nói:

- Lúc ấy tôi bác bỏ, với tình huống lúc đó quần chúng Nông trường Triều Dương đang rât bất bình, thật sự không quan tâm chuyện bắt Tiểu Đỗ hay không, sợ rất có thể lại trở nên có mâu thuẫn gây gắt... Khi đó, ở tỉnh còn chưa quyết định đưa Chủ tịch huyện Phạm đến nông trường kiêm nhân vật số một ở đó, nếu cậu không đến, thật sự không nắm được cục diện nông trường trong tay rồi.

Nhìn lại cảnh tượng và thổi phồng Phạm Hồng Vũ một chút.

Nói đến chuyện này cũng không phải là cố ý nịnh hót gì, Phạm Hồng Vũ kiêm nhiệm Bí thư Đảng ủy Nông trường Triều Dương, Nông trường Triều Dương liền có sự thay đổi khá lớn, cục diện quả thật đã được Phạm Hồng Vũ khống chế.

Ngay thẳng mà nói, chuyện này không xem nhẹ được, việc thăng quan nhanh này dường như có bản lĩnh thật sự.

Nếu đổi lại là người khác thì Nông trường Triều Dương lúc này đã là cục diện hỗn loạn, chỉ riêng một Hoàng Tử Hiên cũng đủ nhức đầu rồi, không thuyết phục được Hoàng Tử Hiên thì căn bản không nắm được thế cục của Nông trường Triều Dương.

Phạm Hồng Vũ nhíu mày nói:

- Người như Cục trưởng được xem là công an kỳ cựu, giữ gìn xã hội được yên bình là chức trách của hệ thống công an, họ đưa ra quyết định ở thời điểm này thật sự không có nguyên nhân nào khác sao? Huống chi, tôi vẫn cho rằng việc dân chúng ở Nông trường Triều Dương tụ tập kia cũng chưa đến mức gọi là "tụ tập quần chúng gây rối được", bọn họ cũng đâu có hành động gì gọi là bạo lực, làm gì có người thương vong nhập viên, cũng không làm cho nền kinh tế bị tổn thất. Chỉ là phương pháp hướng thượng cấp phản ánh ý kiến, có chút kịch liệt thôi, sai lầm này đúng đáng bị phê bình nhưng không thể gọi là phạm tội, càng không thể cho rằng gây mất an toàn công cộng được.

Tiêu Hàn Nguyệt liền cười, khóe miệng hơi nhếch lên, tay cầm chén rượu tinh xảo trước mặt nhẹ nhàng uống một hớp, hai mắt nhíu lại, nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, tôi cho rằng bọn họ không phải không hiểu đạo lý này, làm trong ngành công an nhiều năm như vậy đạo lý này không thể không rõ sao? Bọn họ làm theo ý của một số lãnh đạo Thành ủy chủ chốt mà thôi.

Phạm Hồng Vũ nhìn hắn không nói gì.

Hắn biết, nói ra như vậy Tiêu Hàn Nguyệt chính là đã chỉ ra người chủ chốt đứng sau chuyện này.

Lãnh đạo thành ủy chủ chốt.

Câu này được nói ra từ miệng của Tiêu Hàn Nguyệt, người có thể gọi là lãnh đạo Thành ủy chủ chốt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Tiêu Hàn Nguyệt cười một chút, có ý tránh cái nhìn của Phạm Hồng Vũ, ông nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, chúng ta chỉ nói chuyện, bỏ sang một bên tội phạm và các vấn đề khác quả thật đã có những ảnh hưởng không tốt. Nhất là Bí thư Đàm và Chủ tịch thành phố Quách, còn có Trịnh Mỹ Đường đều đã bị lãnh đạo Tỉnh ủy nghiêm khắc phê bình. Đặc biệt là Bí thư Đàm, ông ta lại là nhân vật số một, xảy ra chuyện lớn như vậy thật sự gây áp lực khá lớn cho ông ta, nghe nói lãnh đạo trung ương đều chú ý đến chuyện này. Bí thư Đàm quả thật có tìm tôi nói chuyện, nói muốn khắc phục những khuynh hướng không lành mạnh này nếu không sau này sẽ lại xảy ra chuyện không hay.

Phạm Hồng Vũ khẽ gật đầu nói:

- Suy nghĩ của Bí thư Đàm quả thật không phải không có đạo lý, đổi lại bất kỳ ai rơi vào tình huống của ông ấy đều tức giận cả.

Tiêu Hàn Nguyệt nói:

- Tức giận thì tất nhiên rồi, đó là chuyện thường tình. Tuy nhiên Bí thư Đàm là người có nhận thức cao, nhanh chóng suy nghĩ lại, cùng với việc tiếp nhận ý kiến của tôi......Lúc ấy có tức giận nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Tiêu Hàn Nguyệt không nói thấu nhưng ý tứ khá rõ ràng.

Đàm Khải Hoa tiếp nhận ý kiến gì của ông ta?

Đương nhiên là không truy cứu trách nhiệm của Đỗ Song Ngư rồi.

Điểm này, Phạm Hồng Vũ hoàn toàn tán thành, Đàm Khải Hoa không phải là người có tính cách kích động, cũng không phải là người có tính cách hẹp hòi, bị chuyện gì là đáp trả ngay. Vì nhất thời tức giận đã được Tiêu Hàn Nguyệt khuyên răng cũng đạ hạ hỏa.

Không phải mấy tháng nay trời im biển lặng sao?

Phạm Hồng Vũ trực tiếp bổ nhiệm Đỗ Song Ngư thành người truyền tin của mình, Đàm Khải Hoa cũng chưa từng can thiệp mà ngầm đồng ý chuyện này.

- Bí thư Tiêu, tôi không thể nào hiểu được, lúc này sao lại có lãnh đạo Thành ủy tức giận?

Phạm Hồng Vũ thản nhiên hỏi.

- Chuyện này suy đoán lung tung thì không hay.. Như vậy đi, Chủ tịch huyện Phạm, tôi gọi điện thoại cho Nhâm Uy hỏi hắn xem thế nào.

Tiêu Hàn Nguyệt bỗng nhiên đề xuất chuyện gọi điện thoại cho Nhâm Uy, lại đề cập trước mặt Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười không chút do dự nói:

- Được, vậy làm phiền Bí thư Tiêu.

Xem ra trong lòng Tiêu Hàn Nguyệt chính có "suy tính"này, quả nhiên ý hai người giống nhau.

Tiêu Hàn Nguyệt lập tức đứng dậy đi ra góc phòng ở nơi đặt điện thoại, nhà hàng trên nước là nhà hàng cố định trên sông, điện thoại được nối tiếp, hiện tại ở các phòng sang trọng trong khách sạn đều có bắt điện thoại, ngay cả "thắng cảnh Giang Hoa" cũng không ngoại lệ.

Đó là lý do tại sao tầng ba lại là nơi dùng riêng cho khách cao quý?

Tiêu Hàn Nguyệt gọi cho Nhâm Uy để tỏ rõ thân phận của mình.

Cũng có thể, đội trưởng Nhâm không chịu trả lời điện thoại.

Đường đường là Phó cục trưởng Cục công an nếu có hò hét thì cũng chưa chắc gã ta nghe điện thoại gọi đến nhất định phải trả lời.

Khoảng sáu phút sau, kết nối được điện thoại của Nhâm Uy, Tiêu Hàn Nguyệt nhấn nút nghe ngoài, nội dung phải để Phạm Hồng Vũ nghe rõ.

- Xin chào, Bí thư Tiêu.

Nhâm Uy lớn giọng nói, bật cười ha hả.

- Lão Nhâm à, tôi nghe Cao Chấn Đông nói đã bắt Phó chánh văn phòng của Nông trường Triều Dương Đỗ Song Ngư hả?

Giọng điệu của Tiêu Hàn Nguyệt tương đối nghiêm túc, cách xưng hô cũng mơ hồ nói rõ thân phận lãnh đạo của mình. Mặc kệ trong lòng Nhâm Uy có thừa nhận ông ta là cấp trên hay không, ít nhất Tiêu Hàn Nguyệt không thể như xe bị tuột xích được, nếu không thì làm sao trông cậy vào sự tôn trọng của hắn.

Quả thật có chuyện như vậy, Bí thư Tiêu, là tôi bảo Cao Chấn Đông bắt Đỗ Song Ngư đó.

Nhâm Uy nói không chút dè dặt, đĩnh đạc thừa nhận.

Tiêu Hàn Nguyệt nhíu mi nói:

- Lão Nhâm, vì sao đột nhiên lại muốn bắt Đỗ Song Ngư? Hắn phạm tội gì sao?

- Sao? Bí thư Tiêu, Đỗ Song Ngư phạm vào tội gì anh hẳn phải hiểu rõ chứ? Ba tháng trước bọn họ có gây rối ở Nông trường Triều Dương, Đỗ Song Ngư là người tổ chức, hắn là người kêu gọi mọi người đứng lên. Với hành vi này, chính nguy hại an toàn công cộng, là vi phạm pháp luật. Lúc ấy trong cục không phải đã đưa ra quyết định này sao?

Nhâm Uy cao giọng nói, không có chút nào là cấp dưới mà ngang nhiên nói như hai người ngang bằng nhau.

- Lão Nhâm, không đúng như vậy, vì quyết định kia đã được bác bỏ, lúc này mọi chuyện đã khác, người dân cũng chỉ muốn an tâm làm ăn mà chúng ta lại bắt Đỗ Song Ngư thật sự không hợp lý chút nào. Tôi thấy chuyện này nên thận trọng suy xét, trước tiên nên thả người, tôi sẽ nhanh chóng tổ chức cuộc họp mọi người cùng thảo luận rồi nói sau.

Tiêu Hàn Nguyệt cũng trực tiếp nói.

- Rất xin lỗi Bí thư Tiêu, không thể thả được.

Tiêu Hàn Nguyệt còn chưa dứt lời, Nhâm Uy không chút khách khí mà cho đáp án tương phản, không một chút khoan nhượng.

- Vì sao không thả được? Đồng chí đó không nên bắt cũng không thể thả sao?

Tiêu Hàn Nguyệt cũng có chút tức giận, âm thanh có chút lớn tiếng.

Nhâm Uy cười lạnh, không che dấu nói:

- Bí thư Tiêu, xin lỗi, chuyện này tôi không làm chủ được. Chẳng những tôi không làm chủ được mà ngay cả cục chúng ta cũng không thể làm chủ được. Đó chính là chỉ thị của Bí thư Trịnh Mỹ Đường ra lệnh cho tôi, tôi phải chấp hành nghiêm chỉnh mệnh lệnh của lãnh đạo.

Tiêu Hàn Nguyệt liền nhìn Phạm Hồng Vũ liếc một cái, tiếp tục nói:

- Bí thư Trịnh Mỹ Đường chỉ thị sao?

- Đúng, chính là Bí thư Trịnh chỉ thị. Cho nên Bí thư Tiêu bảo tôi cũng không dám thả, nếu Bí thư Tiêu nhất định thả thì mời ngài hãy nói chuyện với Bí thư Trịnh.

Tiêu Hàn Nguyệt thản nhiên nói:

- Lão Nhâm, Bí thư Trịnh không được phân công công tác quản lý chính trị pháp luật.

Nhâm Uy cười ha hả, cũng không thèm nói gì.

Ai nói Bí thư Trịnh không được phân công quản lý chính trị pháp luật thì chỉ thị của hắn là có thể bỏ mặt sao? Thân phận của Bí thư Trịnh ở thành phố Tề Hà là gì chứ? Chẳng lẽ tôi phải nhắc lại cho Tiêu Hàn Nguyệt ông sao?

Không khách khí mà nói, không lẽ ông định đắc tội với Trịnh Mỹ Đường?

Dù Tiêu Hàn Nguyệt cũng là Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy, cấp bậc hoàn toàn tương đương với Trịnh Mỹ Đường, nhưng toàn bộ bộ phận không ai đặt Tiêu Hàn Nguyệt và Trịnh Mỹ Đường song song nhau.

Trịnh Mỹ Đường mới chính là người xứng danh Lãnh đạo Thành ủy chủ chốt.

- Vậy được rồi, cứ như vậy đi.

Tiêu Hàn Nguyệt không nói gì thêm, như tự chuốc lấy nhục vậy.

Trong loa liền nghe âm thanh ục ục, Nhâm Uy không nói lời gì cũng cúp máy rồi, đối với người lãnh đạo trực tiếp Tiêu Hàn Nguyệt này cơ bản không có chút tôn trọng nào cả, ngay cả chào cũng lười.

Trong suy nghĩ của Nhâm Uy cũng chưa bao giờ xem Tiêu Hàn Nguyệt đích thực là lãnh đạo cấp trên.

Lúc trước nếu không có Tiêu Hàn Nguyệt hắn chắn ngang.. thì Cục trưởng Cục công an thành phố đã sớm về tay họ Nhâm này rồi, chứ không phải họ Tiêu. Trịnh Mỹ Đường chẳng những là Phó bí thư xếp thứ ba của Bộ máy Thành ủy, Viên Lưu Ngạn vẫn là người dẫn đầu, anh ta là "ứng cử viên Chủ tịch thành phố", Nhâm Uy gã dựa vào gì mà nghe lời Tiêu Hàn Nguyệt ông, đắc tội với Trịnh Mỹ Đường chứ?

Tiêu Hàn Nguyệt chậm rãi thả ống nói ra.

Mặc dù cố ý mời Phạm Hồng Vũ "nghe cùng", Tiêu Hàn Nguyệt cũng đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý, nhưng với sự ngang ngược của Nhâm Uy làm cho Tiêu Hàn Nguyệt thật sự tức giận, sắc mặt lúc đỏ lúc trẳng, quai hàm méo xẹo.

----------oOo------.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.