Chương trước
Chương sau
Phạm Hồng Vũ chạy xe với tốc độ không quá nhanh.

Lần này đến tỉnh thành, Phạm Hồng Vũ không mang theo tài xế, cũng không mang theo thư ký, cũng không có chuyện gì đặc biệt nên Phạm Hồng Vũ đến một mình là được.

Một tiếng sau đã đến Thành phố Hồng Châu, Phạm Hồng Vũ tìm một nơi ăn cơm rồi ngủ trưa

Nằm một chút đã ngủ rồi.

Cuộc sống hiện tại Phạm Hồng Vũ thật sự rất hài lòng, trên thực tế sau khi trở lại thế giới này Phạm Hồng Vũ đã luôn rèn luyện phẩm chất đạo đức, để không kinh sợ không bị sụp đổ, không phẫn nộ vô cớ, đây chính là tố chất chuẩn bị cho người làm đại sự.

Hiệu quả cũng không tệ lắm.

Đồng hồ chỉ hai giờ năm mươi phút, xe Nissan đã đến cơ quan làm việc của Tỉnh ủy.

Khu vực làm việc của Bộ phận Mặt trận tổ quốc Tỉnh ủy không ở Tòa nhà số một Tỉnh ủy, cũng không ở tòa nhà có năm tầng. Nơi này là trụ sở làm việc của Mặt trận tổ quốc tỉnh, nhân viên tỉnh ủy làm việc ở khu số 3.

Ký túc xá thứ 2 là trụ sở làm việc của hội đồng nhân dân tỉnh.

Hiện nay, Tỉnh ủy, Hội đồng Nhân dân tỉnh, Mặt trận tổ quốc tỉnh đều có một nơi làm việc riêng. Nghe nói có đề nghị nên Hội đồng nhân dân tỉnh và Mặt trận tổ quốc tỉnh xây dựng lại trụ sở làm việc, có lẽ đề nghị khi mọi chuyện được hoàn thành, đến trụ sở mới. Hội đồng nhân dân tỉnh và Mặt trận tổ quốc tỉnh chuyển chuyển ra ngoai, điều này cũng cần vài năm nữa.

Đầu những năm 90, công cuộc xây dựng cải tạo tốc độ không bằng đời sau này, không phải kỹ thuật xây dựng lạc hậu mà do cá nhân cán bộ lãnh đạo và phẩm chất đạo đức cũng như trình độ không đủ để thực hiện.

Phạm Hồng Vũ đậu xe Nissan trước lầu 3 gần khu công viên, rồi hướng lầu ba mà đến.

Nơi làm việc của Mặt trận tổ quốc Tỉnh ủy ở lầu hai phía đông. Mặt trận tổ quốc khi Tự Quân chưa được điều đến thì anh ta là Phó chủ tịch Mặt trận tổ quốc tỉnh, sau đó là Ủy viên Thường vụ tỉnh ủy Mặt trận tổ quốc cũng chưa chuyển địa điểm.

Vừa đến lầu hai, hắn gặp một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi đã đứng nơi đó đón chào.

Đó chính là Phó chánh văn phòng Mặt trận tổ quốc tỉnh ủy Cao Ánh Huy.

Khi Phạm Hồng Vũ đến vào cửa tòa nhà, bảo vệ đã liên hệ với Cao Ánh Huy, xác nhận có đúng được Trưởng ban mời Phạm Hồng Vũ đến hay không? Lúc này mới cho đi. Kỳ thật với thân phận của Bí thư đầu tiên của tỉnh muốn vào nơi làm việc Tỉnh ủy căn bản không cần phiền toái như thế, nhân viên bảo vệ cổng đều biết vị này chính là Bí thư đầu tiên trẻ tuổi nhất từ trước đến nay. Tuy nhiên đúng được mời đến nên Phạm Hồng Vũ theo nguyên tắc mà thực hiện.

Thực hiện theo nguyên tắc không mất quá nhiều thời gian, nên không cần phá hỏng nó.

Đây không phải lấy đặc quyền để đùa giỡn, đó chính là làm chuyện ngu ngốc để có được chút ưu đãi, nhưng lại mang tai tiếng trên người, điều này thật sự không hay chút nào.

Với người có tên tuổi, thật sự không cần phải thể hiện mình quá nhiều, chỉ có những người nhỏ mới cần phải làm náo động như vậy, nếu là người đã không ai chú ý thì có làm gì cũng không được chú ý.

- Chủ tịch huyện Phạm đến đấy à?

Cao Ánh Huy cười mỉm tủm tỉm chào hỏi Phạm Hồng Vũ.

Vì tính chất làm việc của Mặt trận tổ quốc nên Cao Ánh Huy luôn có thói quen nghề nghiệp là chào đón mọi người. Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Tự Quân trước kia công tác ở bộ phận khác nghe nói tính khí khá nghiêm khắc, sau khi được điều đến đảm nhiệm chức Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Tỉnh ủy liền thay đổi tâm tính, miệng cũng cười nhiều hơn, gần gũi hơn.

Nhưng sự thay đổi này được bao nhiêu là xuất phát từ nội tâm, từ tấm lòng chân thật, điều này thật sự không ai biết cả.

Phạm Hồng Vũ nhanh chóng bước đến bắt tay Cao Ánh Huy, mỉm cười nói:

- Chủ nhiệm Cao khỏe không?

Thư ký lãnh đạo có chức vụ cao, với kinh nghiệm của Cao Ánh Huy khá nổi trội, khi Tự Quân vừa được đảm nhiệm chức Chủ tịch Mặt trận tổ quốc tỉnh ủy, đã điều Cao Ánh Huy làm thư ký cho ông ta, anh ta đã theo ông ta nhiều năm rồi.

Ánh mắt Cao Ánh Huy dừng lại trên người Phạm Hồng Vũ, mỉm cười nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, các trưởng ban và các đồng chí Mặt trận tổ quốc đều đang đợi đồng chí đến, mời vào.

- Không dám không dám.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười khiêm tốn nói một câu, đi theo sau Cao Ánh Huy chậm rãi bước đi vào văn phòng Chủ tịch Mặt trận tổ quốc.

Cửa gỗ lim khá nặng được mở ra.

Tự Quân đang ngồi tiếp khách, trên ghế đi văng ông ta cùng ba vị khách mời đang cười nói rôm rả, cửa mở ra, mọi người cùng hướng mắt nhìn ra.

- Trưởng ban, đồng chí Phạm Hồng Vũ đã đến rồi.

Một người cán bộ lớn tuổi nhất ngồi trên ghế sa lông, theo phản xạ tự nhiên đưa tay lên xem đồng hồ.

Đúng ba giờ.

Phạm Hồng Vũ thật đúng giờ không sai một phút nào cả.

Có ý gì đây?

Đã sớm nghe nói đồng chí Phạm Hồng Vũ, tuy tuổi còn khá trẻ nhưng đã khá nổi tiếng, ngay cả con cháu quý tộc người ưu tú như Lục Nguyệt cũng thật sự kinh ngạc về hắn, lúc này gặp mặt quả thật là thế!

Tự Quân mỉm cười gật đầu.

Và khi Phạm Hồng Vũ đến gàn sát mới chậm rãi đứng dậy.

Ba đồng chí kia đã đứng lên trước, mặt mỉm cười hướng Phạm Hồng Vũ hỏi thăm. Thân phận có chút bất đồng nên biểu hiện lẽ nghĩa cũng có chút khác nhau.

- Trưởng ban Tự khỏe không?

Phạm Hồng Vũ đến trước mặt Tự Quân hơi cuối đầu thi lễ.

- Ha ha, đồng chí Phạm Hồng Vũ, xin chào.

Đang làm việc, ngay trước mặt nhiều người như vậy Tự Quân cũng liền xưng hô một cách chính thức, chủ động hướng Phạm Hồng Vũ đưa tay ra bắt, cười rất chân thành nhưng uy nghiêm của vị Lãnh đạo tỉnh ủy cũng biểu lộ không bỏ xót.

- Các vị, vị này chính là vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất ở tỉnh Thanh Sơn chúng ta đồng chí Phạm Hồng Vũ, tuổi trẻ tài cao. Chủ tịch huyện Phạm, các vị này là cán bộ Mặt trận tổ quốc.

Tự Quân cười ha hả nói.

- Trưởng ban Tự quá khen rồi, đều do lãnh đạo cấp trên quan tâm và tín nhiệm chúng tôi.....

Phạm Hồng Vũ cười khiêm tốn nói vài câu, xoay người lại đối mặt với ba vị lãnh đạo của Mặt trận tổ quốc

- Xin chào, Cục trưởng Lâm, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Không đợi Tự Quân mở miệng nói đến, Phạm Hồng Vũ đã chủ động chào hỏi vị Cán bộ ngồi đối diện bên trái Tự Quân, là người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi mỉm cười chào hỏi.

Lâm Vũ Tường khẽ mỉm cười, giơ tay đến nắm bàn tay của Phạm Hồng Vũ nói:

- Chủ tịch huyện Phạm xin chào, thật sự không dám, chúng tôi mới ngưỡng mộ đại danh của Chủ tịch huyện Phạm đã lâu.

Nghe Phạm Hồng Vũ gọi đúng chức vị của mình, Lâm Vũ Tường có chút giật mình, có lẽ Tự Quân đã điện thoại giới thiệu sơ qua với Phạm Hồng Vũ, có lẽ đã nói tên và chức vụ.

Ánh mắt Tự Quân hơi híp lại một chút, ông ta thật sự chưa nói cụ thể về thân phận chức vị của ba vị lãnh đạo của Mặt trận tổ quốc, tại sao Phạm Hồng Vũ lại biết được?

- Chủ tịch huyện Phạm, xin chào, tôi là....

- Xin chào, Trưởng phòng Long.

Và sau khi bắt tay hỏi han Lâm Vũ Tường, Phạm Hồng Vũ đã chuyển hướng sang phía Long Hải Khác chào hỏi. Long Hải Khác trẻ hơn Lâm Vũ Tường, anh ta khoảng chừng ba lăm ba sáu tuổi. Không đợi Long Hải Khác tự giới thiệu, Phạm Hồng Vũ đã gọi đúng đến chức vụ và họ của hắn.

Long Hải Khác lấy làm lạ, kinh ngạc hỏi:

- Chủ tịch huyện Phạm, chúng ta....Đã gặp nhau chưa?

- Chưa, hôm nay tôi mới có cơ hội gặp được Trưởng phòng Long. Tuy nhiên đại danh của Trưởng phòng Long tôi thật sự kính nể đã lâu.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói, không vộ vàng hấp tấp.

Long Hải Khác cảm thấy thật sự có chút khác lạ, không kiềm được đưa mắt nhìn Lâm Vũ Tường, cảm nhận được ông ta cũng có chút lo lắng.

Họ cho rằng chính họ "đột nhiên tập kích" nhưng không ngờ bị hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.

Nhưng thật sự có đạo lý.

Hôm nay Diệp Lâm ăn mặc so với lần đầu tiên gặp Phạm Hồng Vũ ở khách sạn, với nét phối hợp đen trắng trang phục công sở bó chặt thân hình gợi cảm của cô, mái tóc buông xã, làm cho người ta cảm nhận được thân phận của cô ta khi vừa gặp mặt, tuyệt đối đúng là nữ cán bộ làm ở cơ quan. Dù sao thù nét đẹp trời sinh cũng khó có thể che dấu.

Bằng không, làm sao Tương Tuyết Tùng có thể mê đắm được chứ?

- Chủ nhiệm Diệp lại gặp nhau, Trưởng phòng Tương thế nào?

Lúc đến Đại Lưu, Phạm Hồng Vũ lại hướng Diệp Lâm chủ động đưa tay trước, mỉm cười hỏi.

Diệp Lâm khẽ thở dài, lúc trước Chu Đại Toàn có mời Tương Tuyết Tùng ra mặt làm "người hòa giải", Diệp Lâm thật sự lo lắng sẽ gây ảnh hưởng đến tình cảm, Tương Tuyết Tùng thật sự không thể không làm chuyện này, và hiện tại mọi di chứng đã hiện ra. Cho dù Tương Tuyết Tùng không muốn bị cuốn vào chuyện này cũng không thể được nữa rồi.

Thủ đoạn của Chu Đại Toàn cũng thật sự quá đáng, Lục Nguyệt Viễn cũng không bằng thế mạnh của hắn.

Trong lòng nghĩ như vậy nên trên mặt cũng không thể không biểu hiện ra ngoài, khóe miệng hơi nhếch lên mỉm cười bắt tay cùng Phạm Hồng Vũ, nhỏ nhẹ nói:

- Cảm ơn Chủ tịch huyện Phạm đã nhớ, Tuyết Tùng rất tốt. Lần đó Chủ tịch huyện Phạm đi quá vội vã làm Tuyết Tùng luôn tiếc nuối, anh ấy nói không có thời gian nói chuyện giao lưu về chuyện phát triển kinh tế của khu vực.

Nghe những lời nói này của Diệp Lâm, Lâm Vũ Tường cùng Long Hải Khác lại liếc nhìn nhau.

Thì ra là thế!

Vấn đề là ở Tương Tuyết Tùng.

Vậy thật ra, Tương Tuyết Tùng có quan hệ thế nào với Phạm Hồng Vũ? Hay chỉ là ngưỡng mộ đại danh Phạm Hồng Vũ?

Tuyệt đối không đáng tin cậy.

Tương Tuyết Tùng là ai chứ?

Công tử Bí thư Tương, là con cháu quý tộc tiếng tăm lừng lẫy, rất được trưởng bối Tưởng gia xem trọng. Tiếng tăm tuy kém so với Chu Đại Toàn, nổi bật ở ba đời nhưng cũng không kém bao nhiêu. Vì "ngưỡng mộ" Phạm Hồng Vũ, anh ta đã thể hiện thiện ý này với Phạm Hồng Vũ, không biết là thật hay giả, con cháu kinh sư lăn lộn với nhiều thể chế, sao có thể có tiêu chuẩn chính trị như vậy được?

Có thể làm cho Tương Tuyết Tùng trở nên như vậy, chuyện này nhất định có nội tình bên trong.

Cần phải cẩn thận ứng đối rồi.

Lâm Vũ Tường, Long Hải Khác thật sự kinh ngạc, Phạm Hồng Vũ làm như không thấy, cười nói:

- Trưởng phòng Tương, đối với công việc quan tâm như vậy, tôi rất cảm động, lần sau có cơ hội đến thủ đô mà nói.... nhất định đến thăm Trưởng phòng Tương, cũng để học tập anh ấy.

- Được, tôi cùng Tuyết Tùng đều rất hoan nghênh Chủ tịch huyện Phạm đến nhà làm khách.

Diệp Lâm lễ phép nói, như trước vẫn không thay đổi.

Cuộc nói chuyện đã xong, trong mắt Tự Quân thật sự kinh ngạc nhưng làm như không thấy, cười nói:

- Nào, mời mọi người ngồi.

- Cảm ơn Trưởng ban Tự.

Mọi người lịch sự nói.

Ghế ngồi cho khách không đủ, Cao Ánh Huy mang hai ghế dựa đến mời Phạm Hồng Vũ ngồi, lại mang cho Phạm Hồng Vũ ly trà. Không khí văn phòng vô cùng hòa hợp, thật sự thích hợp cho việc trao đổi ý kiến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.