Gần như một đêm chưa chợt mắt được tí nào nhưng chỉ mới vừa sáng sớm Phạm Hồng Vũ đã có mặt tại trụ sở làm việc của huyện. Chỉ vừa ngồi xuống ghế, Phạm Hồnng Vũ liền cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Lục Cửu.
Trong thời gian này, Lục Cửu làm việc cũng không đúng giờ, nhất là trong khoảng thời gian gặp thiên tai lúc lụt thế này. Bí thư Lục cũng phải làm gương cho các cán bộ bên dưới, không thể không quan tâm đến được. Chủ tịch huyện vì công tác chống lũ mà làm việc thâu đêm suốt sáng, làm Bí thư như anh ta cũng không nên quá thanh nhàn.
- Bí thư, xin chào.
- Ha ha, Chủ tịch huyện, chúc buổi sáng tốt lành.
- Bí thư, có chuyện cần báo cáo với anh.
- Có phải là chuyện của Hoắc Hoa Long không?
Chuyện đại sự như vậy lại hướng Lục Cửu báo cáo, các Bí thư Huyện ủy cũng không phải là không biết chuyện đó.
- Đúng, là chuyện này. Tôi muốn xin Bí thư một chút thời gian, nói rõ chuyện này một chút.
Qua một buổi tối ở khoa cấp cứu Bệnh viện nhân dân, Hoắc Hoa Long được phẫu thuật rất thuận lợi, tính mạng không còn nguy hiểm nữa, sáng sớm nay đã được chuyển vào khoa hồi sức cấp cứu, thật sự làm cho mọi người thở ra nhẹ nhõm. Tuy nhiên, chuyện xảy ra cụ thể đến báo cáo với Bí thư Huyện ủy...
- Được, vậy Chủ tịch huyện đến đi.
Lục Cửu cũng không thoái thác khướt từ, liền nhanh chóng nhận lời.
Chỉ lát sau, Phạm Hồng Vũ đã có mặt tại phòng làm việc của Phạm Hồng Vũ. Lục Cửu đang chờ khách ở ghế sopha, đặc biệt trong thời gian này, Phạm Hồng Vũ rất vất vả nên mặt mũi rất hốc hác.
- Đến rồi à, Chủ tịch huyện mời ngồi.
Phạm Hồnng Vũ nhanh chóng sang ngồi, Lục Cửu chủ động mời thuốc Phạm Hồng Vũ.
- Chủ tịch huyện, thời gian này vất vả quá!
- Cũng không có gì gọi là vất vả, đó là công việc nên cần làm tốt mới được. Thật không ngờ Hoắc Hoa Long lại bị tai nạn xe...
Phạm Hồnng Vũ rít điều thuốc trực tiếp vào đề câu chuyện. Lúc này công tác cực kỳ phức tạp, Phạm Hồng Vũ có ba đầu sáu tai cũng không thể nào làm nổi, thật sự không nghĩ lại kéo dài thời gian đến vậy.
- Nghe nói anh ta tối qua chạy xe về huyên lại bị tai nạn giao thông, tình huống cụ thể thế nào? Chủ tịch huyện có nắm rõ không?
Vẻ mặt của Lục Cửu trở nên nghiêm túc hơn.
Phạm Hồnng Vũ liền kể lại tình huống một cách ngắn gọn nhất.
Hai chân mày của Lục Cửu nhíu lại nói:
- Như vậy, hôm qua hắn ta chạy đến huyện làm gì? Không phải hắn mới kết hôn, đang hưởng tuần trăng mật sao?
Có thể thấy được điều căn bản mà Lục Cửu quan tâm không phải là sức khỏe của Hoắc Hoa Long như thế nào? Cũng không có một lời hỏi thăm. Lúc này điều quan trọng y muốn biết chính là vì sao Bí thư Quận ủy lại không ở quận làm việc? Như vậy là không làm tròn bổn phận.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Tối hôm qua, Hoắc Hoa Long cũng không có ở nhà mình rồi.
- Hả?
Hai hàng chân mày y lại nhướng cao lên.
- Đó là lời của vợ anh ta nói khi gặp ở hành lang bên ngoài phòng giải phẫu của Bệnh viện nhân dân. Vợ anh ta nghĩ rằng anh ta xuống huyện nên bị tai nạn, thật kỳ lại đêm hôm mà anh ta lại chạy xe xuống huyện làm gì?
- Vậy rốt cuộc anh ta đi đâu?
- Không rõ ràng lắm.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu.
Lục Cửu hút thuốc, không nói gì.
Tối qua, là ca trực đêm của Hoắc Hoa Long, phải ở lại quận trực mới phải, nhưng đêm qua hắn cũng không về nhà, vậy anh ta đi đâu? Chuyện này thật sự khó đoán. Tuy nhiên hai người họ, một Bí thư Huyện ủy, một Chủ tịch huyện lại tò mò phân tích thật ra tối qua cấp dưới đi đâu lúc nửa đêm, không hay lắm.
Một lát sau, Phạm Hồng Vũ nói:
- Bí thư, theo bác sĩ nói, Hoắc Hoa Long phải nằm tĩnh dưỡng ít nhất ba tháng trở lên, công tác ở khu Hòa Bình, cần phải bố trí lại mới được.
- Ừ, vậy chuẩn bị bố trí. Như vậy đi, Chủ tịch huyện, chúng ta mời dự họp hội nghị Bí thư, thảo luận một số công việc cho thời gian đến, không chỉ ở khu Hòa Bình, mà sẽ thảo luận công tác trong toàn huyện.
Lâu nay, toàn huyện vội vàng lo chống lũ giải nguy nên hội nghị công việc bí thư và hội nghị Thường vụ đều phải ngừng lại, hơn nữa cuộc họp lâm thời này cần có những vấn đề cần được xử lý đúng lúc.
Phạm Hồng Vũ võ thừa tự nhiên không có bất cứ ý kiến gì cả.
Lục Cửu lập tức gọi thông tín viên, mời ba vị Phó bí thư đến văn phòng họp.
Toàn huyện chống lũ, chẳng những Phạm Hồng Vũ và vài vị Phó chủ tịch huyện cùng nhau ngăn lũ mà ngay các Ủy viên thường vụ cũng đều có nhiệm vụ. Đương nhiên, công việc cụ thể vẫn do Chủ tịch huyện, Phó chủ tịch huyện chỉ đạo. Huyện ủy ủy viên thường vụ chỉ phân công ở các trấn, tùy từng bộ phận mà đốc thúc, ủng hộ nhiệt tình để tạo ra hiệu quả công việc cao. Phó bí thư Triều và Tạ Hậu Minh hầu hết thời gian là ở lại huyện xử lý công vụ.
Chỉ chốc lát, các Phó bí thư đều chạy đến văn phòng Lục Cửu, Tề Chính Hồng là người đến cuối cùng, mắt ông ta đỏ ngầu, điều này có thể cho thấy Phó chủ tịch huyện Tề không ngủ ngon giấc, dù sao tuổi ông ta cũng lớn gần gấp đôi tuổi của Phạm Hồng Vũ, tinh lực không thể nào so sánh được.
Lục Cửu mỉm cười mới các vị Phó chủ tịch ngồi, còn người thông tấn viên thì mang ghế dựa ngồi sau Lục Cửu, mở cuốn sổ chuẩn bị ghi chép.
Hội nghị bí thư lâm thời này cũng thực hiện theo quy cũ.
Phạm Hồng Vũ cầm lấy mẫu thuốc lá phát cho mọi người.
Trong phòng làm việc, khói thuốc bay lượn lờ dày đặt.
May mà những người ngồi nơi đây đều là người hút thuốc nên quen rồi.
- Các đồng chí, hôm nay mời mọi người đến dự cuộc họp này chủ yếu là bàn bạc một vài công việc trong thời gian đến. Trước khi họp, tôi thông báo cho các đồng chí một tin liên quan đến đồng chí Hoắc Hoa Long ở khu Hòa Bình, đồng chí Hoắc Hoa Long hiện giờ đang bị tai nạn xe....
Vừa hút thuốc, vừa nói chậm rãi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Tạ Hậu Minh và Phó bí thư Triều giật mình kinh hãi, Tạ Hậu Minh vội vàng hỏi:
- Sao lại thế?
Hoắc Hoa Long và ông ta không có quan hệ, nhưng vì Hoàng Vĩ Kiệt lại là cấp dưới của Hoắc Hoa Long, nên Hoắc Hoa Long bị tai nạn Tạ Hậu Minh mới chú ý, thậm chí có chút lo lắng. Có phải Hoàng Vĩ Kiệt đi cùng xe với Hoắc Hoa Long hay không, đương nhiên khả năng này thật khó xảy ra. Vì nếu thật ra Hoàng Vĩ Kiệt đi cùng xe với Hoắc Hoa Long thì đã sớm có người báo cáo khẩn cấp với ông ta rồi, đâu đợi đến lúc này.
Bởi vị cái gọi là “quan tâm nên bị loạn”.
- Hay là mời Chủ tịch huyện Phạm nói rõ tình huống cho mọi người một chút đi.
Phạm Hồng Vũ cũng không khách khí, nói rõ ràng tình huống một cách đơn giản nhất.
Tạ Hậu Minh lập tức kêu lên, có vẻ không hài lòng, đang lúc phòng chống lụt bão quan trọng thế này, bỗng nhiên Hoắc Hoa Long lại “tự ý rời khỏi vị trí công tác”, không có ai trực ở quận nếu xảy ra vấn đề gì, chẳng phải Hoàng Vĩ Kiệt là “người chịu tội thay” sao?
Trong quan trường nó vốn là như vậy, làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không làm không sai.
Chỉ có điều trở ngại đó chính là Hoắc Hoa Long vừa mới được hoàn thành cuộc giải phẫu xong, còn nằm tại viện, đã thấy Tạ Hậu Minh không hài lòng nói ra miệng rồi.
- Căn cứ theo Ban phòng chống lụt bão quốc gia, cơn lũ hình thành lần thứ ba này có khả năng còn cao hơn hai lần trước, người dân không thể không có người lãnh đạo, tôi đề nghị cho đồng chí Hoàng Vĩ Kiệt chủ trì công việc ở khu Hòa Bình, để đồng chí Hoắc Hoa Long dưỡng thương.
Thấy Phạm Hồng Vũ đưa ra đề nghị này thật sự mọi người có chút không ngờ.
Nhân vật số một nằm viện, bỗng nhiên nhân vật số hai trở thành người chủ trì công việc.
Lục Cửu gật đầu nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến này của đồng chí Chủ tịch huyện Phạm, công tác khu Hòa Bình tạm thời do đồng chí Hoàng Vĩ Kiệt chủ trì.
Những đồng chí khác đều gật đầu đồng ý.
Phạm Hồng Vũ lại nói:
- Bí thư Lục, không phải tôi có ý này, mà công việc ở khu Hòa Bình không phải tạm thời do đồng chí Hoàng Vĩ Kiệt đảm nhận, mà tôi đề nghị cho đồng chí Hoàng Vĩ Kiệt đảm nhận chức Bí thư Quận ủy của khu Hòa Bình.
- Hả?
Lần này mọi người giật mình ngơ ngác nhìn nhau.
Thật sự không nghĩ Phạm Hồng Vũ sẽ bất thình lình đưa ra đề nghị này, bỗng nhiên miễn chức Hoắc Hoa Long.
Tề Chính Hồng lập tức nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, chuyện này sợ không ổn? Hoắc Hoa Long chỉ mới giải phẫu....
Trong giọng nói có chút không hài lòng, ông không thể nào che dấu được.
Đồng chí tiểu Phạm sao lại tuyệt tình như vậy?
Người ta vừa mới giải phẫu xong, còn đang nằm viện, ấy vậy mà hắn chẳng có chút thông cảm bào, ngược lại còn đâm người ta một nhát.
Thật không tốt chút nào.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Phó chủ tịch huyện Tề, tôi nghĩ không có gì không ổn cả, tai nạn xe cộ là tai nạn xe cộ, công việc là công việc, hai chuyện này khác nhau. Nếu như hôm qua Hoắc Hoa Long không bị tai nạn thì hôm nay tôi cũng đưa ra đề xuất như vậy.
- Vì sao?
Tề Chính Hồng lập tức hỏi một câu, ánh mắt anh ta quét lên tức giận.
Phạm Hồng Vũ liếc nhìn anh ta, lạnh lùng nói:
- Phó chủ tịch huyện Tề, điều này cũng cần hỏi tại sao ư? Hiện tại toàn huyện từ cao đến thấp đều phải chống lũ giải nguy, Hoắc Hoa Long lại là Bí thư Quận ủy, là nhân vật đứng đầu, khi đến phiên trực lại không lưu lại ở quận, với thái độ làm việc như vậy, thật không đúng chút nào. Tối hôm qua hơn mười một giờ khuya tôi đến khu Hòa Bình, gọi điện thoại cho anh ta nhưng ta lại nói mình đang ở phòng làm việc, tôi đến văn phòng làm việc thì không thấy anh ta đâu. Trên thực tế anh ta không có ở huyện, cũng không có ở nhà vậy không biết tối đó anh ta đi đâu. Với tình hình như vậy, nếu huyện chúng ta không xử lý, thì công việc trong tương lai tiến triển thế nào? Công tác chống lũ, không phải công việc của một người hai người, mà phải của tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực, mới có thể làm tốt.
- Chủ tịch huyện Phạm, tôi thừa nhận hành vi của Hoắc Hoa Long tối qua là không đúng, quả thật cần nghiêm khắc phê bình nhưng nếu làm anh ta bị mất chức, có phải quá đáng quá không?
Tề Chính Hồng nhìn vào mắt Phạm Hồng Vũ nói.
Tối hôm qua Hoắc Hoa Long hướng ông ta báo cáo tình hình, Tề Chính Hồng dự cảm có điều gì đó không ổn. Phạm Hồng Vũ nhất định lấy chuyện này để dạy dỗ Hoắc Hoa Long một chút. Còn về chuyện tối quan Hoắc Hoa Long đi đâu? Ở nơi nào? Trong mọi người ngồi đây chỉ có Tề Chính Hồng hắn là rõ nhất.
Ngay trên đường đi của quận lại xảy ra tai nạn, làm cho Tề Chính Hồng tức giận nhưng cũng cảm thấy có chút "may mắn".
Chí ít, Hoắc Hoa Long khó tránh tội lần này rồi.
Viện trưởng Trương ở bệnh viện có nói với ông ta, không gây ảnh hưởng đến tính mạng.
Ai ngờ Phạm Hồng Vũ đề xuất miễn chức của Hoắc Hoa Long.
Tính cách của người trẻ tuổi kia không lẽ không biết chút gì đạo lý đối nhân xử thế hay sao?
- Phó chủ tịch huyện Tề, tôi cho rằng chuyện này không nghiêm trọng lắm, công tác chống lũ giải nguy mọi người đồng lòng cùng nhau làm việc, kỷ luật nhất định phải nghiêm không thể để tâm lý may mắn được. Không xử lý Hoắc Hoa Long các cán bộ khác sẽ hiểu lầm, cho rằng các yêu cầu ở huyện chỉ là bày biện cho đẹp mà thôi. Nếu không may chuyện vỡ đê xảy ra, bị thương một hai người không phải là vấn đề. Tối qua Hoắc Hoa Long bị tai nạn xe, tôi cũng rất thông cảm, cũng mong anh ta nhanh chóng bình phục nhưng đây là chuyện khác, không thể vì vậy mà tha thứ cho anh ta vì hành vi không làm tròn bổn phận được.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói, giọng điệu cực kỳ kiên định, vẻ mặt nghiêm túc phi thường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]