Phạm Hồng Vũ hơn bốn giờ chiều chạy đến thị trấn Lô Hoa.
Ở nông trường ăn cơm xong, xe Nissan chạy thẳng đến thị trấn Thập Nguyên. Công tác tu sửa đê chống lũ ở đây được tiến hành rất tốt, có thể hoàn thành trước mùa mưa lũ, những đoạn đê hỏng đã được gia cố lại.
Khu Thập Nguyên là khu mà Phạm Hồng Vũ cắm điểm, đám người Bí thư Khu ủy Cố Văn Phong không dám chậm trễ.
Phạm Hồng Vũ rất hài lòng đối với công tác phòng lụt ở nông trường Triều Dương và khu Thập Nguyên, cổ vũ đám người Cố Văn Phong vài câu, liền đi đến thị trấn Lô Hoa
Từ Thập Nguyên trở về Vân Hồ, thị trấn Lô Hoa là con đường bắt buộc phải đi qua, mà Lô Hoa là nơi có đoạn đê phòng lũ dài nhất, chiếm một nửa của huyện, hơn nữa lại là lá chắn của thị trấn Vân Hồ, Phạm Hồng Vũ rất coi trọng công tác chống lũ ở đây. Nhưng tiến độ công trình thì lại không khiến Phạm Hồng Vũ hài lòng…
Bí thư Khu ủy Chu Tử Kỳ giải thích rằng, do đoạn đê phải sửa quá dài, thời gian lại quá gấp cho nên khu đang nghĩ biện pháp, nhất định sẽ hoàn thành trước tháng sáu.
Phạm Hồng Vũ cũng không nhiều lời, nhưng cái này không có nghĩa là hắn thật sự yên tâm đối với thị trấn Lô Hoa.
Nếu thật sự xảy ra mưa lớn, thì nước lũ cũng đâu có nể mặt Chu Tử Kỳ?
Phạm Hồng Vũ trực tiếp đi công trường.
Mưa nhỏ cũng đã tạnh, trời quang đãng hẳn,
Công trường xi măng bê tông nhiều như vậy, nhưng không có một bóng người, dụng cụ thì vứt bừa khắp nơi, trông rất lộn xộn.
Trong mắt Phạm Hồng Vũ, hiện lên lửa giận, quay lại xe Nissan, trầm giọng nói với lái xe Ngô Huy: - Đến ủy ban thị trấn.
Ngô Huy không nói gì, nhấn chân ga một cái, xe Nissan chạy thẳng đến ủy ban thị trấn Lô Hoa.
Thị trấn Lô Hoa là thị trấn lớn chỉ đứng sau thị trấn Vân Hồ, có ba bốn dãy phố. Trụ sở thị trấn tiếp giáp với hồ lớn, cách đó không xa chính là đê phòng lũ. Trụ sở thị trấn được xây dựng mới cách đây hai năm, cao năm tầng, ốp gạch trắng, trông rất nổi bật.
Không ai biết Chủ tịch huyện lúc này đến, xe Nissan đi vào đại viện thị trấn, trong đại viện rất yên tĩnh.
Phạm Hồng Vũ đến đây nhiều lần rồi, cho nên cũng khá quen thuộc đối với bố cục của đại viện, lập tức đi thẳng đến văn phòng của Bí thư Đảng ủy thị trấn ở lầu hai. Cửa phòng đóng chặt, Phạm Hồng Vũ bước nhanh lên phía trước, gõ cửa, gọi: - Bí thư Chu?
Gọi liên tiếp hai tiếng, nhưng không có ai trả lời.
Có thể thấy Chu Tử Kỳ không có mặt.
Phạm Hồng Vũ lại đi đến văn phòng của Chủ tịch thị trấn cách đó không xa, gõ cửa, nhưng cũng không có ai trả lời.
Lôi Minh liền đứng bên cạnh hạ giọng nói: - Chủ tịch huyện, tôi đi gọi điện cho Bí thư Chu nhé?
Chủ tịch huyện đến thị trấn Lô Hoa, đến một lãnh đạo ở nhà cũng không có, không phải rất quá đáng sao?
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu.
Lôi Minh liền đi vào một văn phòng khác, cửa phòng làm việc này khép hờ, chắc là có người bên trong. Đúng lúc này cửa phòng bên cạnh được đẩy ra, một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi đi ra, ngẩng đầu nhìn Phạm Hồng Vũ, không khỏi ngẩn người, nói: - Chủ tịch huyện Phạm?
Cán bộ này, đúng là biết Phạm Hồng Vũ.
- Đồng chí Nghiêm Tiểu Quân, xin chào.
Nghiêm Tiểu Quân hiển nhiên là không đoán được Phạm Hồng Vũ lại biết tên của anh ta, nhất thời nửa mừng nửa lo, bước nhanh tới, kích động nói: - Chủ tịch huyện Phạm, chủ tịch nhớ tên tôi à?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu, nói: - Trong danh sách đi cùng đoàn khảo sát Hongkong, cũng có tên anh mà.
Nghiêm Tiểu Quân là Phó Chủ tịch thị trấn Lô Hoa, là một trong số những cán bộ cấp phó phòng.
Nghiêm Tiểu Quân càng thêm kích động, đứng ở nơi đó, ha hả cười.
Lôi Minh liền hỏi: - Chủ tịch thị trấn Nghiêm, Bí thư Chu và Chủ tịch thị trấn Lã đi đâu rồi? Sao không có mặt ở phòng làm việc thế?
Nghiêm Tiểu Quân cả kinh, không trực tiếp trả lời câu hỏi, nhìn quanh không có người chú ý, mới nhỏ giọng nói: - Chủ tịch huyện Phạm, Bí thư Chu và Chủ tịch thị trấn Lã đang đánh bài…
- Đánh bài?
Hai hàng lông mày Phạm Hồng Vũ dựng lên, kinh ngạc hỏi ngược lại một câu.
Lôi Minh thì gần như không tin vào tai mình.
Đang giờ làm việc, sao lại đi đánh bài chứ?
- Đúng vậy đúng vậy, bọn họ ăn cơm xong là đi luôn rồi, nghe nói đến một chỗ có tên là “nhà khách Hồng Ngư” đánh bài. Nghiêm Tiểu Quân cắn răng nói. - Trước kia bọn họ thường xuyên đánh bài ở nhà khách Hồng Ngư đó.
Phạm Hồng Vũ không nói câu nào, liền bước đi luôn.
Lôi Minh lập tức chạy theo.
Nghiêm Tiểu Quân chần chờ, không biết là có nên đi theo hay không.
Lôi Minh giơ tay ra đằng sau, ra hiệu cho anh ta không nên đi theo.
Nghiêm Tiểu Quân “mách nhỏ” với Chủ tịch huyện Phạm chuyện này, có thể thấy được anh ta chắc chắn không cùng đường với Chủ tịch thị trấn Lã và Bí thư Chu. Nếu như để hai người kia biết là anh ta lén báo cáo như vậy, thì Nghiêm Tử Quân đừng có nghĩ đến chuyện lăn lộn ở thị trấn Lô Hoa này nữa, Chu Tử Kỳ nhất định sẽ trả đũa anh ta.
Thấy Lôi Minh xua tay, Nghiêm Tiểu Quân bừng tỉnh, liền trở lại phòng làm việc, rồi khép cửa lại. Nếu đi cùng Phạm Hồng Vũ đến đó, bắt quả tang đám người Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong, thì cho dù sau này được luận công ban thưởng, thì anh ta cũng khó mà thoát được tiếng xấu “tiểu nhân âm hiểm”.
Trong quan trường, không có mấy người là chính nhân quân tử chân chính, còn “âm hiểm tiểu nhân” thì nhiều đấy, nhưng chỉ là ở sau màn mà thôi, chứ không thể để lộ ra ngoài được.
Xe Nissan lại lặng lẽ rời khỏi đại viện thị trấn, đi thẳng đến nhà khách kia.
Ngô Huy biết địa điểm khu giải trí Ngư Gia, anh ta công tác ở đội lái xe của huyện cũng đã lâu, trước kia cũng có một số lãnh đạo huyện đến đây câu cá giải trí. Vị trí cụ thể của nhà khách Hồng Ngư thì không rõ ràng lắm, nhưng không lo lắm, bởi có mấy con phố như vậy, đi vài vòng là tìm được.
Sự thật chứng minh con mắt trinh thám của Ngô Huy rất chính xác, rất nhanh đã tìm được nhà khách Hồng Ngư.
Xe đi thẳng vào. Thấy có khách đến, ông chủ nhà khách Lục Tử liền vội vàng ra nghênh đón.
- Xin chào ông chủ.
Thấy Phạm Hồng Vũ trẻ tuổi mà lại ngồi trên xe tốt như vậy, Lục Tử đoán ngay Phạm Hồng Vũ là ông chủ lớn ở huyện, giọng điệu và thái độ đều rất khách khí.
- Ông chủ, chúng tôi là cán bộ từ huyện đến, là bạn của Bí thư Chu và Chủ tịch thị trấn Lã, có việc cần tìm bọn họ thương lượng, họ ở phòng nào vậy? Xin mời dẫn chúng tôi lên đó.
Lôi Minh mỉm cười dùng phương ngôn Vân Hồ nói.
Vừa nghe đến cán bộ từ huyện tới, Lục Tử không nghi ngờ gì, lập tức đồng ý ngay.
Biết Bí thư Chu và Chủ tịch thị trấn Lã ở đây đánh bài, nhất định là bạn bè rồi.
Lục Tử nghĩ như vậy. Chỉ tiếc rằng, mặc dù là em họ của Trần Hà, tiếp đãi Lục Cửu rất nhiều lần rồi, nhưng lại không nhớ biển số xe, nếu là người hiểu biết, liếc mắt là có thể nhìn ra, chiếc Nissan này là tọa giá của Chủ tịch huyện.
Vừa mới lên lầu ba, có thể nghe thấy tiếng chà xát của mạt chược.
Sắc mặt Phạm Hồng Vũ trầm xuống.
Lục Tử đi trước, không chú ý, lập tử đi đến trước cửa một phòng, gõ cửa, nói: - Bí thư Chu, có bạn đến tìm anh, từ huyện tới.
Cửa phòng chỉ khép hờ, chứ không khóa.
Có thể thấy rằng Chu Tử Kỳ này rất tự tin.
- Được, vào đi.
Lập tức trong phòng vang lên giọng nói của Chu Tử Kỳ.
- Mấy vị lãnh đạo, mời.
Lục Cửu đẩy cửa ra, khách khí mời.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi đi tới cửa, rồi cứ đứng ở đó như vậy.
Trong phòng khói thuốc lá tràn ngập, một bàn mạt chược đặt gần ban công, bốn người vây quanh, còn có hai người đứng ngoài xem, một nam một nữ. Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong ngồi đối diện nhau.
Bàn mạt chược đã xếp xong, Lã Mẫn Phong đang cầm xúc xắc trong tay, chuẩn bị hạ xuống thì nhìn thấy Phạm Hồng Vũ đứng ở cửa, lập tức ngẩn người, há to miệng, thẫn thờ.
- Chủ tịch huyện Phạm.
Lập tức trong phòng trở nên hoảng loạn, có người còn làm đổ cả ghế. ----------oOo---------.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]