Chương trước
Chương sau
Phòng họp rơi vào trầm mặc một lúc, Tề Chính Hồng cười nói: - Chủ tịch huyện Phạm, chuyện này, chúng ta trước đó đều không có kinh nghiệm, tất cả nghe sắp xếp của Chủ tịch huyện Phạm…tôi chỉ hơi tò mò một chút thôi.

Phạm Hồng Vũ cười nói: - Chủ tịch huyện Tề tò mò cái gì.

- Chính là, những chuyên gia Hongkong này ở huyện chúng ta đến hai tháng, phải trả không ít tiền lương.

Mọi người không khỏi bất ngờ.

Nói thật, đâu cũng chính là tâm trạng của mọi người.

Tiền lương ở Hongkong, nội địa không bao giờ so sánh được. Nghe nói mấy chục ngàn một tháng, ít nhất cũng phải từ một đến hai chục ngàn, cán bộ nội địa, lương của một trăm người mới bằng một người của họ.

Phạm Hồng Vũ cười cười nói: - Chuyện tiền lương, chúng ta không phải quản, chỉ quản vấn đề ăn uống tiếp đãi thôi, có người trả lương cho bọn họ.

- Hả? Có chuyện tốt như vậy cơ à? Ai trả lương cho bọn họ thế?

Lập tức tất cả mọi người đều hứng thú.

Đoàn chuyên gia này đến Vân Hồ chỉ đạo công tác, mà có người khác bỏ tiền ra trả công cho họ ư? Đây là người nào thế? Tiền nhiều quá không biết làm gì hay sao?

Phạm Hồng Vũ cười nói: - Chuyện tiền lương của đoàn chuyên gia này, sẽ do tập đoàn Lệnh thị phụ trách.

Lời này thật hoành tráng.

Không ngờ Lệnh thị lại coi tiền như rác như vậy.

Tề Chính Hồng cười nói: - Vẫn là Chủ tịch huyện có cách, có thể mời được ông chủ lớn từ Hongkong đến. Chủ tịch huyện, có thể nói cho chúng tôi rốt cuộc là chuyện gì không? Chúng tôi đang rất hiếu kỳ đấy.

Vô tình, Tề Chính Hồng xưng hô với Phạm Hồng Vũ đã thay đổi một chút, đem từ “Phạm” phía sau từ Chủ tịch huyện bỏ đi, có vẻ là rất thân cận.

Những cán bộ tham dự hội nghị đúng là rất tò mò. Thật sự họ muốn biết vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này rốt cuộc còn bao nhiêu quân bài chưa lật. Đầu thập kỷ 90, bất kể là người Hongkong nào đến đều khiến cho người nội địa cảm thấy hiếu kỳ, chứ đừng nói đến tập đoàn Lệnh thị nổi tiếng. Không biết Phạm Hồng Vũ và tập đoàn này có quan hệ sâu xa cỡ nào.

- Cũng không có gì. Khi tôi còn công tác ở thị trấn Phong Lâm, có hợp tác với Lệnh Hòa Phồn, tập đoàn Lệnh thị xây nhà xưởng ở thị trấn Phong Lâm, tôi và anh ấy nói chuyện khá hợp, anh ấy tình nguyện giúp tôi một việc.

Phạm Hồng Vũ nói sơ qua. Có liên quan đến quan hệ thân cận giữa hắn và Lệnh Hòa Phồn, đương nhiên không cần giải thích nhiều ở chỗ này.

- Ái…đây là giúp việc lớn đấy chứ, ít nhất là phải mấy trăm ngàn đấy nhỉ.

Tề Chính Hồng thán phục nói.

Những người khác cũng gật đầu theo.

Mấy trăm ngàn, đâu phải là số nhỏ. Phải giao tình tốt như thế nào người ta mới cho chứ? Hơn nữa còn không phải cho cá nhân Phạm Hồng Vũ, mà là cho huyện Vân Hồ.

Khóe miệng Trần Hà hiện nên nụ cười đầy thâm ý. Tề Chính Hồng nhìn qua hoàn toàn là vì tò mò, nhưng Trần Hà rất rõ suy nghĩ thật sự của Tề Chính Hồng tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy. Phạm Hồng Vũ dùng thủ đoạn lợi hại đối phó với Tạ Hậu Minh, đã khiến cho các lãnh đạo của Vân Hồ phải cảnh giác đặc biệt. Nếu Phạm Hồng Vũ đã đánh bại Tạ Hậu Minh dễ dàng như vậy, để tập trung cả hệ thống chính trị pháp luật vào tay mình thì việc hắn đánh bại các lãnh đạo huyện khác trở nên vô cùng đơn giản. Thậm chí cả Lục Cửu cũng không yên ổn được chứ đừng nói là đám người Tề Chính Hồng.

Lục Cửu dù sao cũng là Bí thư huyện ủy, là nhân vật số 1, Phạm Hồng Vũ đối nghịch với Lục Cửu như vậy, cũng phải suy nghĩ vấn đề ảnh hưởng. Tề Chính Hồng thì khác, ông ta là trợ thủ của Phạm Hồng Vũ, nếu phối hợp không tốt thì Phạm Hồng Vũ sẽ ra tay với ông ta là điều đương nhiên. Nếu có đưa lên trên thì lãnh đạo tỉnh cũng không nghiêng về Tề Chính Hồng.

Nếu có thể hiểu rõ thêm một số “tin tức” của Phạm Hồng Vũ, bất kể như thế nào cũng đều không phải là chuyện xấu.

Trong suy nghĩ của Tề Chính Hồng, Phạm Hồng Vũ có lợi hại đến mấy thì cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, luôn muốn khoe ra. Đây chính là cơ hội của Tề Chính Hồng.

Phạm Hồng Vũ cười nhạt một tiếng, nói: - Trợ giúp thì phải trợ giúp lẫn nhau, trên đời này làm gì có bữa trưa nào là miễn phí đâu. Hy vọng có một ngày, Vân Hồ chúng ta có thể hợp tác được với tập đoàn Lệnh thị. Chúng ta hiện tại chủ yếu thảo luận xem, tiến hành phối hợp với đoàn chuyên gia như thế nào. Ngày mốt, tôi và Chủ tịch huyện Tề và Chủ nhiệm Trần cùng đi tỉnh một chuyến, gặp mặt trước với đoàn chuyên gia. Công tác tiếp đãi này, cũng không phải trọng điểm. Lệnh tổng thì tôi đã gọi điện rồi, đoàn chuyên gia này đều là những người rất chuyên nghiệp, không để ý nhiều đến lễ nghi phiền phức, chủ yếu là làm tốt công việc. Vừa rồi tôi đã nói qua, đoàn chuyên gia đến huyện chúng ta chủ yếu là có hai mặt công tác. Thứ nhất, là tổng kết khái quát đại cục kinh tế huyện Vân Hồ chúng ta, tìm ra phương án phát triển thích hợp. Thứ hai, chính là bồi dưỡng nhân tài kinh tế cho chúng ta. Bây giờ chúng ta thảo luận một chút xem, nên thành lập đoàn cán bộ đi cùng đoàn chuyên gia này như thế nào.

Tề Chính Hồng liền có chút buồn bực.

Phạm Hồng Vũ thật sự rất cẩn thận, không để lộ ra điều gì.

Ngụy Thanh Bình nói: - Chủ tịch huyện Phạm, điều này đối với chúng tôi mà nói đều là việc mới mẻ, nên cứ làm theo sự sắp xếp của Chủ tịch huyện Phạm đi.

- Được, vậy tôi cứ đưa ra ý kiến cơ bản. Đầu tiên, chính là quy mô đoàn cán bộ của chúng ta. Lần này, chúng ta phải sửa lại phương thức cũ, không lấy người của ủy ban làm chủ nữa. Bởi vì đoàn chuyên gia ở huyện chúng ta một đến hai tháng, những cán bộ đi cùng bọn họ, trong quá trình điều tra nghiên cứu cũng phải học hỏi những phương pháp làm việc tiên tiến của người ta. Vì vậy việc đi theo đoàn khảo sát này, phải tổ chức thành đội hẳn hoi. Tôi nghĩ, khoảng ba bốn chục người là thích hợp. Tiếp theo, chính là việc chọn người. Những người này tương lai sẽ trở thành những cốt cán của huyện chúng ta, vì vậy việc lựa chọn bọn họ cũng phải kỹ càng.

Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.

- Nếu như vậy, thì nên chọn lựa những cán bộ có trình độ cao, trẻ tuổi…

Một vị Phó Chủ tịch huyện thốt ra.

Phạm Hồng Vũ gật đầu nói: - Trên nguyên tắc là như vậy. Cá nhân tôi đề nghị, phải đặt ra mấy tiêu chuẩn. Tuổi dưới bốn mươi, trình độ văn hóa từ trung học phổ thông hoặc trung cấp trở lên, là cán bộ trong biên chế, chức vụ không giới hạn, nhưng phải có tỉ lệ nhất định giữa cán bộ cấp trưởng phòng và phó phòng. Các khu thị trấn và các cơ quan trực thuộc đều phải có đại diện. Đương nhiên đây là người đi cùng toàn bộ quá trình. Đoàn chuyên gia ở huyện chúng ta, còn sẽ mở lớp giảng dạy nữa. Cán bộ đến học, số người có thể nhiều hơn một chút, một hai trăm người, thậm chí là ba trăm người cũng được. Phải để cho cán bộ của chúng ta nắm được những kiến thức ban đầu về quản lý doanh nghiệp và kinh tế thị trường. Cái này đợi đoàn chuyên gia đến rồi chúng ta sẽ bàn cụ thể sau. Chủ yếu là nghe ý kiến của chuyên gia. Chúng ta hiện tại, cứ làm ra cái khung cái đã, phân công chỉ tiêu cho các đơn vị, để bọn họ ngày mai báo cáo người được chọn lên, trực tiếp gửi về chỗ tôi.

Nói xong, ánh mắt Phạm Hồng Vũ rơi vào Trần Hà. Trần Hà là chánh văn phòng, chuyện như vậy đương nhiên là do cô đảm nhiệm.

Trần Hà vội mỉm cười gật đầu nói: - Vâng, Chủ tịch huyện.

- Các đồng chí còn có đề nghị gì thì cứ phát biểu, chúng ta cùng thảo luận.

Không ai lên tiếng, tất cả mọi người nhìn về phía Tề Chính Hồng.

Bình thường trong những cuộc họp như thế này, những cán bộ tham dự khác, chỉ cần không liên quan đến lĩnh vực của mình thì thông thường đều tự giác duy trì thân phận “cấp dưới” của mình, quyết định cuối cùng phụ thuộc vào lãnh đạo.

Tề Chính Hồng ngẫm nghĩ một chút, nói: - Chủ tịch huyện Phạm, làm như vậy, có phải động tĩnh lớn quá không? Vân Hồ chúng ta, thậm chí cả Tề Hà cho đến bây giờ cũng chưa có tiền lệ như vậy.

Hai hàng lông mày nhíu lại, vẻ mặt sầu lo.

Đừng nói là Vân Hồ hay thành phố Tề Hà, mà ngay cả toàn tỉnh Thanh Sơn cũng chưa có tiền lệ như vậy, tuyệt đối là sáng chế đầu tiên của Phạm Hồng Vũ.

Lập tức có một vị Phó Chủ tịch huyện phụ họa theo đuôi: - Đúng vậy, Chủ tịch huyện Phạm, cái này, xã hội của chúng ta và Hongkong có bất đồng…

Lời này chưa nói hết, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Hongkong là Tư bản chủ nghĩa, còn chúng ta là XHCN, thể chế xã hội hoàn toàn bất đồng. Hiện tại Vân Hồ khua chiêng gõ trống mời chuyên gia Hongkong đến khảo sát, còn muốn tổ chức cho nhiều cán bộ đi học tập kinh nghiệm này nọ, cái này có phải quá điên cuồng không?

Để chuyên gia kinh tế của Tư bản chủ nghĩa đến dạy cho cán bộ của XHCN sao?

Đây không phải là phạm sai lầm đường lối thì là cái gì?

Tề Chính Hồng nói: - Chủ tịch huyện Phạm, tôi cho rằng, chuyện này phải suy xét thận trọng, không nên quyết định vội vã. Đoàn chuyên gia đến đây, chúng ta cứ tiếp đãi cái đã, còn về phần có cần phải cử đội ngũ khổng lồ đi cùng hay không thì vẫn nên bàn bạc tiếp…tốt nhất là cứ hỏi ý kiến lãnh đạo thành phố xem như thế nào…

Nghiêm chỉnh mà nói, Tề Chính Hồng nói như vậy là dựa theo kinh nghiệm lâu năm của mình.

Giai đoạn hiện tại đều rất nhạy cảm, Vân Hồ bỗng nhiên có động tĩnh lớn như vậy, nếu chẳng may bị người ta “tóm”, thì sẽ không chỉ có riêng vấn đề của Phạm Hồng Vũ.

Dựa vào cái gì mà Tề Chính Hồng phải đi theo để hứng quả lựu đạn của Phạm Hồng Vũ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.