Lục Cửu ở trong phòng làm việc bị Đàm Khởi Hoa mắng té tát.
Tạ Hậu Minh cũng phải chịu kết cục như vậy. Đem cái gọi là tra tấn bức cung báo cáo lên Ủy ban chính trị pháp luật thành phố, Tạ Hậu Minh trong lòng rất không yên. Ông ta cũng biết, làm như vậy rất không hợp quy củ. Thật sự bị Phạm Hồng Vũ và Lý Văn Hàn làm cho tức giận quá nên không còn cách nào khác, trơ mắt nhìn thấy tên “phản đồ” Lý Văn Hàn lên thêm một cấp nữa, ông ta không thể nào mà chịu nổi.
Cứ can thiệp trước một chút rồi nói sau, không cần biết là hậu quả như thế nào.
Bản thân mình dù sao vẫn còn đứng vững, chẳng lẽ định cách chức mình sao?
Nếu phải khó chịu thì tất cả đều phải bị khó chịu.
Tạ Hậu Minh tựa lưng vào ghế uống trà hút thuốc, tưởng tượng sau khi lãnh đạo thành phố đến khóe miệng Lý Văn Hàn hiện lên nụ cười giải hận. Không có Tạ Hậu Minh này thì Lý Văn Hàn ông có thể ngồi lên được ghế Trưởng công an huyện sao?
Tôi có thể nhấc ông lên thì cũng có thể đạp ông xuống.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
- A lô… Đợi điện thoại reo một lúc, Tạ Hậu Minh mới đưa tay nhấc lên nghe, ngân dài từ “a lô” một tiếng. Đây cũng là thói quen của Tạ Hậu Minh, không lúc nào quên để lộ thân phận của mình.
- Lão Tạ! Ông làm cái trò gì vậy?
Trong điện thoại, truyền đến giọng nói nặng nề của Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa, mang theo ý chất vấn.
Tạ Hậu Minh ngồi thẳng người, liên thanh nói: - Chủ tịch thành phố Quách, xin chào, xin chào…
Nếu như trong số lãnh đạo thành phố còn có một người khiến Tạ Hậu Minh kính sợ thật sự thì người đó chính là Quách Thanh Hoa. Tuổi tác thì Quách Thanh Hoa chỉ lớn hơn ông ta vài tuổi, là nhân vật lợi hại của Tề Hà.
Đứng trước mặt Quách Thanh Hoa, Tạ Hậu Minh không thể “kiêu ngạo” được.
Tuổi tác, tư cách, và chức vụ đều lớn hơn ông ta, uy vọng thì càng không thể đánh đồng, cho nên đó là một cấp trên mạnh mẽ.
- Hừ! chào với hỏi cái gì. Ông ầm ĩ như vậy, bệnh cao huyết áp của tôi không phát tác đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Quách Thanh Hoa nói với giọng điệu lạnh như băng kèm theo sự phẫn uất.
Tạ Hậu Minh bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, xem ra tính nghiêm trọng của chuyện này xa hơn dự kiến của ông ta rất nhiều. Lúc này đành phải cười làm lành vài tiếng, cổ họng ứ nghẹn nói: - Chủ tịch thành phố, tôi…ha ha…
- Ông làm sao? Ông làm loạn…
Quách Thanh Hoa càng cao giọng, nổi giận quát.
Tạ Hậu Minh lập tức kinh sợ, cầm chặt ống nghe, không dám nói gì, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
- Ông càng ngày càng kỳ cục, lần trước người trong huyện các ông đánh nhau với công nhân của nông trường Triều Dương, Bí thư Vinh đích thân ra chỉ thị phải nghiêm trị hung thủ. Ông đã làm hay chưa? Hả? Ông đã làm chưa?
Tạ Hậu Minh ngập ngừng nói: - Chủ tịch thành phố, tôi…chúng tôi làm rồi, bắt mấy tên gây náo loạn…
- Vớ va vớ vẩn. Ông bắt được những ai? Chỉ bắt được mấy thằng râu ria thôi chứ gì? Còn tên lưu manh thật sự thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật kia kìa. Phạm Hồng Vũ không đến Vân Hồ các người, không gặp chuyện ở quán cơm kia, thì các người có ý định đi bắt tên Cát Nhị Tráng gì gì đó không? Hắn ta là hung thủ đấy, hơn nữa còn là hung thủ chính. Hiện tại hắn còn dám mở mồm phản cung, còn dám vu cáo bức cung với tra tấn cái nỗi gì? Ông còn dám báo cáo lên trên à? Đầu của ông là cái loại đầu gì thế? Đầu bã đậu à?
Quách Thanh Hoa giận dữ lôi đình, đập mạnh xuống bàn một cái, Tạ Hậu Minh ở đầu dây bên này nghe rất rõ ràng, thiếu chút nữa thì giật mình mà nhảy dựng lên.
- Chủ tịch thành phố, rất xin lỗi, tôi cũng nghĩ thận trọng một chút…
- Thận trọng cái con khỉ. Ông đừng có tưởng là tôi không biết bụng dạ của ông. Nói cho ông biết, lão Tạ, trên thế giới này không chỉ một mình ông có đầu óc đâu… hừ, mấy năm nay, tôi thấy ông càng ngày càng suy đồi, suy nghĩ vấn đề thì không khác gì trẻ con. Ông không biết Vân Hồ hiện tại là đối tượng chú ý trọng điểm của lãnh đạo tỉnh à? Ông tưởng Phạm Hồng Vũ là người Chủ tịch tỉnh phái tới cho các ông đấy à? Ngây thơ vừa chứ.
Quách Thanh Hoa lại quát tiếp.
Tạ Hậu Minh lại trở nên ngây dại. Phạm Hồng Vũ không phải là do Chủ tịch tỉnh phái đến thì là ai phái đến? Ai có thể sai khiến được thư ký của Chủ tịch tỉnh?
Bỗng nhiên trong đầu Tạ Hậu Minh hiện lên bóng dáng của Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao.
Lần này, mồ hôi lạnh thật sự đã làm ướt quần áo trong của ông ta.
- Ông nói đi, ông làm sao vậy? Lý Văn Hàn không phải một tay ông nhấc lên sao?
Quách Thanh Hoa ở đầu dây bên kia tức giận quát hỏi.
Nhớ tới năm trước, Tạ Hậu Minh còn đến thành phố tìm mình, nói tốt cho Lý Văn Hàn, thì Lý Văn Hàn mới được ngồi lên vị trí hôm nay. Trong nháy mắt, hai người bọn họ liền biến thành như nước với lửa như vậy.
Vừa nhắc đến Lý Văn Hàn, lửa giận trong lòng Tạ Hậu Minh lại cao vạn trượng, liền hướng vào ống nghe mà kêu lên: - Chủ tịch thành phố, ngài đừng có nhắc đến cái tay Lý Văn Hàn đó nữa, Tạ Hậu Minh tôi coi như bị mù mới đề bạt hắn…tôi đã mất bao công sức với hắn vậy mà hiện tại hắn phục Phạm Hồng Vũ rồi liền quay sang cắn lại tôi…Chủ tịch thành phố, ngài nói, đây có còn là người không?
Trực tiếp nói với Chủ tịch thành phố như vậy, hoàn toàn không phải Tạ Hậu Minh lầm đối tượng, mà mấu chốt là ông ta khá hiểu biết tính tình của Quách Thanh Hoa.
Quách Thanh Hoa kêu lên một tiếng, khiển trách: - Lão Tạ, ông đừng có hẹp hòi quá, ông đầu tiên là cán bộ lãnh đạo. Sự nhạy cảm về chính trị của Lý Văn Hàn còn nhanh hơn cả ông, người ta biết lãnh đọa tỉnh chú ý cái gì. Còn ông, ông chẳng biết cái quái gì cả. Nếu như ông có thể vượt qua được sự nhạy cảm chính trị đó, thì ông đã xử lý hai tên lưu manh Cát Đại Tráng và Cát Nhị Tráng rồi, còn đợi đến bây giờ sao? Ông còn oán giận cái gì? Đều là tự ông chuốc lấy mà thôi.
- Chủ tịch thành phố…
Tạ Hậu Minh vô cùng ủy khuất, trong lòng lại âm thầm thở phào một cái.
Quách Thanh Hoa nói lời lẽ chính nghĩa, giọng nói kia đã vô tình trở nên thay đổi, có thể thấy được trong nội tâm Quách Thanh Hoa, thực tế đã chấp nhận ý kiến của mình, không chấp nhận loại “phản đồ” như Lý Văn Hàn.
- Lão Tạ, tôi hỏi ông chuyện này, ông nhất định phải trả lời thành thật.
Lập tức, giọng điệu của Quách Thanh Hoa lại trở nên nghiêm túc.
Tạ Hậu Minh hoảng sợ, vội vàng nói: - Chủ tịch thành phố, xin mời, bất kỳ là câu hỏi gì, tôi đều thành thật trả lời, tuyệt đối không dám lừa gạt lãnh đạo.
- Được, tôi hỏi ông, cái tên đồn trưởng đồn Công an Cát Đại Tráng kia, rốt cuộc là có quan hệ gì với ông? Vấn đề này rất quan trọng.
Tạ Hậu Minh chấn động, vội vàng nói: - Chủ tịch thành phố, không có liên quan gì cả, thật sự là không…
Quách Thanh Hoa nhìn chằm chằm hỏi một câu: - Không liên quan một chút nào?
Tạ Hậu Minh không dám trả lời ngày, đưa tay lau mồ hôi rồi mới lắp bắp nói: - Chủ tịch thành phố, cái này, cái này cũng không dễ nói như vậy…mẹ của Cát Đại Tráng và vợ tôi có quan hệ thân thích, ngày lễ ngày tết, sinh nhật đều có lui tới. Tuy nhiên, đều là vì ân tình bình thường mà lui tới, chứ không có gì đặc biệt cả, tôi có thể đảm bảo…
- Ông ấy à…
Quách Thanh Hoa hừ một tiếng. Giọng nói tuy nhẹ, nhưng đi vào trong lỗ tai Tạ Hậu Minh thì như tiếng sấm vậy, vội vàng nói: - Chủ tịch thành phố, không đúng, có phải là vị lãnh đạo nào đã có ý kiến với tôi không? Muốn cho tôi một vố, có đúng không…
Quách Thanh Hoa không lên tiếng.
- Chủ tịch thành phố, cái này không được, con người tôi ngài là người rõ nhất, tính tình không được tốt lắm, nhưng với công việc thì vẫn luôn cẩn trọng, cũng không phạm sai lầm gì lớn…
Tạ Hậu Minh thật sự sợ hãi, ông ta làm lãnh đạo nhiều năm như vậy, rất hiểu tâm tư lãnh đạo. Nếu cấp trên có ý kiến với mình, thì việc mình có phạm sai lầm gì hay không căn bản không phải là trọng điểm. Chỉ có thời điểm xử lý cuối cùng thì nặng nhẹ có chút bất đồng mà thôi.
- Bây giờ biết sợ rồi à?
Quách Thanh Hoa lạnh lùng nói.
- Chủ tịch thành phố, tôi… Tạ Hậu Minh ấp úng…
- Ông sắp về hưu rồi mà lúc nào cũng thiếu kiên nhẫn như một đứa trẻ vậy. Tất cả mọi việc phải chú ý tính toán chứ.
- Vâng vâng, tôi biết sai rồi, Chủ tịch thành phố, tôi thật sự biết sai rồi.
- Vừa rồi, Bí thư Đàm đã gặp chúng tôi, chức kiêm của ông thì đừng hy vọng nữa, an tâm làm tốt công tác ở Hội đồng nhân dân đi. Buổi chiều, đồng chí Hạ Vân sẽ đi Vân Hồ các ông, tìm ông và Lý Văn Hàn nói chuyện, ông phải phối hợp cho tốt, đừng có hồ đồ nữa.
Hiển nhiên Tạ Hậu Minh đã “quăng mũ cởi giáp”, quân lính tan rã, Quách Thanh Hoa cũng có chừng mực, không gia tăng áp lực với ông ta nữa, liền nói đến việc sắp xếp tiếp theo.
Cái gọi là “chúng tôi” có lẽ là để chỉ mấy vị lãnh đạo trong Thành ủy.
Dù sao dính đến việc sắp xếp chức Chủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật, lãnh đạo Thành ủy dều phải gặp mặt thương lượng một chút.
- Được, chủ tịch thành phố, tôi nhất định sẽ phối hợp tốt.
Tạ Hậu Minh thấp giọng đáp, vẻ mặt vô cùng uể oải.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]