Chương trước
Chương sau
Lục Cửu trong lòng kinh hãi.

Không nghĩ tới điện thoại là do Trịnh Mỹ Đường gọi tới.

Đối với Trịnh Mỹ Đường, Lục Cửu cũng chẳng có hảo cảm gì. Là cán bộ thành phố Tề Hà, Lục Cửu thật sự không phải là người của Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa. Nói cách khác, rễ của y không phải cắm bên cạnh Viên Lưu Ngạn. Có thể trở thành Chủ tịch huyện ở cái tuổi ba lăm, Lục Cửu đương nhiên là có mạng lưới quan hệ của mình, hơn nữa còn khá mạnh.

Xét thấy uy vọng của Viên Lưu Ngạn cực cao, hơn nữa, Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa là tâm phúc của Viên Lưu Ngạn, Lục Cửu vẫn cố gắng làm tốt quan hệ với Quách Thanh Hoa, thậm chí là Trịnh Mỹ Đường.

Tuy nhiên, cũng chẳng thoải mái gì.

Trịnh Mỹ Đường khi còn làm Phó chánh văn phòng Huyện ủy, Lục Cửu đã từng không dưới một lần đến nhà của Trịnh Mỹ Đường. Mỗi lần đều là Trịnh Mỹ Đường thái độ cao cao tại thượng để đón tiếp.

Lục Cửu dù sao cũng là một người tâm cao khí ngạo.

Dần dần, Lục Cửu buông tha cho sự cố gắng này. Sau đó không lâu, khi Đàm Khải Hoa đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy Tề Hà, Lục Cửu lập tức chuyển sang bên này. Đàm Khải Hoa lúc ấy cũng muốn thành lập đội cho mình, Bí thư Huyện ủy, Bí thư Quận ủy cũng là đối tượng để ông cật lực tranh thủ. Lục Cửu chủ động dựa tới, song phương có thể nói là ăn nhịp với nhau. Hơn nữa Lục Cửu tuổi còn trẻ, lại có vài phần bản lĩnh, nên Đàm Khải Hoa càng thêm xem trọng y.

Ai ngờ không lâu sau đó, Trịnh Mỹ Đường lại điều đến đảm nhiệm chức Phó bí thư Thành ủy Tề Hà, quan hệ với Quách Thanh Hoa lại càng thêm mật thiết, và nảy sinh sự khác biệt với Đàm Khải Hoa.

Là người được Đàm Khải Hoa coi trọng, Lục Cửu tất nhiên là càng thêm kính sợ Trịnh Mỹ Đường.

So sánh với Trịnh Mỹ Đường thì Phạm Hồng Vũ tính tình giỏi hơn nhiều. Ít nhất không bao giờ trước mặt gây sự như Trịnh Mỹ Đường.

Chỉ có điều, kính sợ và bất mãn đều chôn sâu trong lòng Lục Cửu, tuyệt sẽ không tùy tiện biểu lộ ra ngoài.

- Xin chào, Bí thư Trịnh. Xin hỏi Bí thư Trịnh có gì dặn dò?

Giọng điệu vẫn rất kính cẩn.

Vừa nghe Lục Cửu xưng hô với đối phương, các đồng chí trong phòng lập tức liếc mắt nhìn nhau, cõi lòng tràn đầy nghi ngờ. Không biết Trịnh Mỹ Đường bỗng nhiên gọi điện tới Hội nghị công việc Bí thư là có chuyện gì quan trọng.

Chỉ có Tạ Hậu Minh là thở phào một cái, nét mặt hòa hoãn xuống.

- Haha, Bí thư Lục, không nói tới là chỉ thị. Tôi nghe nói, ở huyện các người đang tiến hành lần chỉnh đốn lớn, có chuyện đó không?

Trịnh Mỹ Đường giọng điệu càng thêm gây khó dễ, mặc cho ai nghe y và Lục Cửu nói chuyện thì biết y khẳng định là thượng cấp.

Lục Cửu ngoài miệng vẫn rất khách khí:

- Vâng, Bí thư Trịnh, đúng là có chuyện như vậy.

- Ừ, điều này cũng rất tốt. Hiện tại toàn tỉnh đang làm ra chỉnh đốn lớn. Khu Vân Hồ đang nằm trong sự phê bình của Bí thư Đoàn. Quả thật nên làm tốt công việc này, làm ra thành tích, khắc phục khó khăn.

Lục Cửu càng thêm khó chịu.

Như thế nào Vân Hồ lại nằm trong danh sách phê bình chứ? Chẳng phải là do mâu thuẫn với nông trường Triều Dương trước đó không lâu mà thống ra cái sọt lớn sao? Đây là vấn đề lịch sử lưu lại, cũng không thể toàn bộ đổ hết lên đầu Lục Cửu tôi chứ?

Trịnh Mỹ Đường giọng điệu khiến cho người ta không chịu nổi.

Nhưng Lục Cửu cũng rõ ràng, y tuy không chịu nổi giọng điệu này nhưng rất nhiều người lại thích. Biết Bí thư Trịnh thích được cao cao tại thượng, một đám liền chen chúc trước mặt y, cam tâm tình nguyện phủ phục dưới chân. Chỉ cần Bí thư Trịnh giẫm lên thống khoái thì chắc chắn sẽ có chỗ tốt ban xuống.

- Bí thư Lục, chỉnh đốn lại tác phong của cảnh sát và trị an xã hội nhất định phải làm cùng nhau. Không thể để cho đồng chí Phạm Hồng Vũ bàn tay trần mà đi đối phó với đám lưu manh kia. Đường đường là quyền Chủ tịch huyện, chính là làm gương cho mọi người, cũng không thể vì chuyện này mà bị ảnh hưởng không tốt.

Trịnh Mỹ Đường cũng không đợi Lục Cửu trả lời, trực tiếp nói xuống.

Lục Cửu trong lòng bỗng trở nên dễ chịu một chút.

Đã sớm nghe nói Phạm Hồng Vũ và Trịnh Mỹ Đường không hợp nhau. Khi hai người còn ở tỉnh, Trịnh Mỹ Đường đã thua trong tay Phạm Hồng Vũ. Với tính cách phải đáp trả lại ngay của Trịnh Mỹ Đường, hiện giờ Phạm Hồng Vũ đã tới Tề Hà, Bí thư Trịnh khẳng định là phải trả thù đây.

Người khác sợ tấm biển thư ký Chủ tịch tỉnh của Phạm Hồng Vũ, nhưng Trịnh Mỹ Đường thì không.

Quả nhiên, hiện tại gọi điện thoại cho Lục Cửu, cũng không quên châm chọc đồng chí Phạm Hồng Vũ. Cậu là Chủ tịch huyện, chứ không phải là tay đấm. Lấy nắm đấm ra giải quyết vấn đề thì làm sao mà làm Chủ tịch huyện.

Lại nói tiếp, Trịnh Mỹ Đường xem như là ân oán rõ ràng. Nếu hợp với y thì y sẽ giữ gìn, nếu không hợp, không cần biết anh là ai, sẽ đả kích anh ngay.

- Xin Bí thư Trịnh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm khắc chỉnh đốn trị an xã hội, cam đoan không phát sinh tình huống sai lầm tương tự. Haha, Bí thư Trịnh, Chủ tịch huyện Phạm đụng phải bọn du côn cũng chỉ là trùng hợp thôi.

Lục Cửu bật cười ha hả, trong lúc vô ý điểm tên Phạm Hồng Vũ, nói cho mọi người biết, Bí thư Trịnh rất chú ý đến bàn tay dũng mãnh của Chủ tịch huyện Phạm.

Mấy ánh mắt lại nhìn Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ thần sắc vẫn bình thường, dựa vào đằng sau mà hút thuốc.

Hắn biết Bí thư Trịnh sẽ quan tâm tới hắn. Khi thời cơ đến, Chủ tịch huyện Phạm cũng sẽ quan tâm Bí thư Trịnh một chút.

- Ừ, được rồi, tôi tin vào quyết tâm của mọi người. Bí thư Lục, nghe nói mấy ngày nay, phòng công an huyện đang nắm một vụ án, chính là Trưởng đồn công an khu Thập Nguyên, tên là Cát Đại Tráng, đúng không? Cát Đại Tráng này là anh ruột của tên đầu sỏ lưu manh Cát Nhị Tráng? Nếu như vậy thì làm sao coi được. Anh làm Trưởng đồn công an, em là đầu lĩnh lưu manh. Cái này thật khó coi. Khó trách quần chúng lại có ý kiến lớn như vậy. Vấn đề nghiêm trọng như vậy, tôi đề nghị các đồng chí không cần nương tay, thận trọng xử lý mau, làm gương cho những đồng chí khác.

Trịnh Mỹ Đường sau khi quan tâm Phạm Hồng Vũ một câu, lập tức chuyển sang chủ đề chính.

Lục Cửu không khỏi liếc xéo Tạ Hậu Minh, chỉ thấy Tạ Hậu Minh hút điếu thuốc có vẻ rất ngon.

Không ngờ Trịnh Mỹ Đường đã ra mặt làm chỗ dựa cho Tạ Hậu Minh.

Là cán bộ bản thổ huyện Vân Hồ, Tạ Hậu Minh bình thường được xem là người của Quách Thanh Hoa. Quách Thanh Hoa là cán bộ bản thổ có thể lực, hiện tại lại thêm một khâm sai đại thân Trịnh Mỹ Đường.

Nếu ngay cả Trịnh Mỹ Đường cũng ra mặt thì Lục Cửu chỉ có thể nhượng bộ:

- Vâng, vâng, chúng tôi sẽ kiên quyết quán triệt chỉ thị của Bí thư Trịnh.

- Được, tôi tin rằng dưới sự lãnh đạo của Bí thư Lục, trị an Vân Hồ nhất định sẽ được chỉnh đốn thật tốt.

Có câu trả lời như vậy của Lục Cửu, mục đích của Trịnh Mỹ Đường đã được tới, nên cũng khách khí vài câu.

Cúp điện thoại, Lục Cửu chậm rãi bước tới bàn hội nghị, sắc mặt như thường, giống như không bị ảnh hưởng nhiều.

- Các đồng chí, Bí thư Trịnh tự mình gọi điện tới, rất chú ý đến việc chỉnh đốn tác phong của cơ quan công an chúng ta. Đây là sự quan tâm và ủng hộ của lãnh đạo Thành ủy. Bí thư Trịnh còn đặc biệt nhắc tới xã hội trị an nhất định cũng phải nắm chắc, không thể khiến cho Chủ tịch huyện Phạm mình trần ra trận, đối phó với đám du côn. Haha.

Trong phòng hội nghị vang lên tiếng cười.

Trịnh Mỹ Đường trực tiếp gọi điện thoại tới, ý tứ rất rõ ràng. Chính là muốn Lục Cửu không có đường sống. Một khi đã như vậy, Bí thư Lục sẽ chuyển đạt một chút ý tứ quan tâm của Bí thư Trịnh với Chủ tịch huyện Phạm.

Chủ tịch huyện Phạm, cậu vừa rồi còn ủng hộ Tạ Hậu Minh đấy.

Muốn mất mặt thì mọi người cùng nhau mất mặt.

- Ngoài ra, Bí thư Trịnh còn đặc biệt nhắc đến vấn đề của Cát Đại Tráng, chỉ thị chúng ta phải nghiêm trọng xử lý con sâu làm rầu nồi canh này. Chúng ta đương nhiên phải quán triệt chứng thực. Tôi thấy, vụ án của Cát Đại Tráng nên chuyển theo quy trình tư pháp, sớm một chút cắt bỏ khối u này. Chủ nhiệm Tạ, công việc này, xin phiền giao lại cho ngài.

Trong nháy mắt, Lục Cửu liền thay đổi giọng điệu, lấy thân phận Bí thư huyện ủy mà ra chỉ thị.

Tạ Hậu Minh gật đầu, thản nhiên nói:

- Vâng, tôi sẽ cố hết sức!

Nghe ra, Chủ nhiệm Tạ lại có chút không vui.

Phương thức xử trí vụ án Cát Đại Tráng đã có quyết định, đề tài thảo luận cuối cùng cũng đã kết thúc mỹ mãn. Lục Cửu lập tức tuyên bố tan họp, mọi người đều tự giải tán.

Tạ Hậu Minh hai tay chắp sau lưng, nện bước khoan tai, ngang nhiên mà rời khỏi.

Phạm Hồng Vũ trở lại UBND huyện.

Tề Chính Hồng không đi cùng hắn, mượn cớ ở lại Huyện ủy. Nhìn theo bóng lưng của Phạm Hồng Vũ, khóe miệng lại hiện lên một tia vui sướng khi người khác gặp họa.

Đồng chí Tiểu Phạm, chuyện Vân Hồ không tốt như cậu đã nghĩ.

Nước ở Tề Hà rất sâu đấy.

Buổi chiều, Phạm Hồng Vũ đang làm việc thì nhận được điện thoại của Lý Văn Hàn.

- Chủ tịch huyện, Chủ nhiệm Tạ vừa rồi đã mở cuộc họp, bảo viện Kiểm sát tham gia vào vụ án của Cát Đại Tráng.

Nghe qua, Lý Văn Hàn trong lòng cảm thấy không yên. Tạ Hậu Minh làm Bí thư Đảng ủy công an nhiều năm như vậy, thế lực trong hệ thống chính trị pháp luật không phải là nhỏ. Không cần nói đến viện Kiểm sát tham gia vào, Lý Văn Hàn dù sao cũng không phải là người của viện Kiểm sát, cho dù là ở phòng công an, nếu không có Tạ Hậu Minh toàn lực ủng hộ thì ông ta cũng không thể phối hợp.

Vụ án của Cát Đại Tráng, quyền chủ động đã giao vao tay của người khác.

Phạm Hồng Vũ cười, thản nhiên nói:

- Điều này cũng rất tốt. Trưởng phòng Lý, anh và các đồng chí viện Kiểm sát cứ phối hợp thật tốt, mau chóng xử lý vụ án của Cát Đại Tráng. Hiện tại toàn bộ cơ quan công an tỉnh đều làm ra chỉnh đốn tác phong, sở Công an tỉnh đều muốn nắm ra một số điển hình để có thể phối hợp tuyên truyền trong dư luận.

- Vâng, Chủ tịch huyện, tôi hiểu rồi.

Lý Văn Hàn ngầm hiểu, lập tức cảm thấy an tâm hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.