Chương trước
Chương sau
Phạm Hồng Vũ thân ảnh cao lớn lại một lần nữa xuất hiện tại tòa nhà huyện ủy.

Hắn là tới tham dự hội nghị công việc Bí thư.

Nói như vậy, hội nghị công việc Bí thư mỗi tuần mở một lần. Văn phòng Huyện ủy dựa theo chỉ thị của Bí thư Lục mà an bài. Khi Phạm Hồng Vũ đến văn phòng huyện ủy, vừa lúc Tạ Hậu Minh cũng bước tới.

Loại tình huống này khá hiếm thấy. Bình thường Tạ Hậu Minh luôn là người cuối cùng tới cuộc họp, sánh vai cùng lúc với Lục Cửu, không nghĩ tới hôm nay lại đến sớm vài phút đồng hồ.

- Xin chào Chủ nhiệm Tạ!

Phạm Hồng Vũ mỉm cười chào hỏi Tạ Hậu Minh.

- Chủ tịch huyện Phạm!

Tạ Hậu Minh ngoài cười nhưng trong không cười trả lời một tiếng, ánh mắt rét căm căm.

Mấy ngày nay, ông ta cũng không hiểu được nguyên nhân phản bội của Lý Văn Hàn. Cho đến ngày hôm qua, khi Phạm Hồng Vũ tự mình đến bệnh viện Nhân dân thăm hỏi công nhân viên chức nông trường Triều Dương bị thương, Lý Văn Hàn và Vương Quân cũng đi cùng. Tạ Hậu Minh lúc này mới rốt cuộc hiểu rõ vấn đề là ở chỗ nào.

Không ngờ là do Phạm Hồng Vũ xúi giục Lý Văn Hàn.

Biết được tin tức này, Tạ Hậu Minh gần như muốn tức giận hộc máu.

Phạm Hồng Vũ không ngờ lại âm thầm chơi ông.

Ở ngoài mặt thì đáp ứng ngon lắm, dường như muốn tranh thủ sự ủng hộ của ông, không nghĩ tới quay người lại xúi giục Lý Văn Hàn. Tuổi còn nhỏ, chưa đủ lông đủ cánh nhưng thủ đoạn của kẻ hai mặt lại biết thừa.

Người từ cơ quan lớn đi ra, thích nhất là thủ đoạn của kẻ hai mặt. Rõ ràng là mình đầy ý xấu, nhưng trên mặt lại cứ mỉm cười. Nói Lục Cửu nham hiểm, không nghĩ tới Phạm Hồng Vũ so với Lục Cửu còn nham hiểm hơn.

Phạm Hồng Vũ loại diễn xuất tiểu nhân này hoàn toàn chọc giận Tạ Hậu Minh.

Được, giỏi lắm!

Đồng chí Tiểu Phạm, cậu muốn chơi đúng không?

Tôi sẽ chơi với cậu!

Không sợ cậu là thư ký Chủ tịch tỉnh, tôi cũng muốn nhìn xem, Chủ tịch tỉnh Vưu có vì cậu mà can thiệp vào chuyện an bài bộ máy huyện Vân Hồ không. Tạ Hậu Minh tôi dù sao cũng lập tức lui về tuyến hai rồi, cho dù Vưu Lợi Dân có ra tay thì cũng làm gì được tôi?

Nếu thực vậy thì Tạ Hậu Minh tôi cũng không dễ chọc đâu, nhất định sẽ khiến cho cậu ở huyện Vân Hồ này rơi vào cảnh đầu rơi mái chảy. Đường đường là thư ký Chủ tịch tỉnh, đến huyện Vân Hồ này, không còn Chủ tịch tỉnh làm chỗ dựa thì sẽ không lăn lộn nổi. Chủ tịch tỉnh Vưu chỉ sợ cũng sẽ không vẻ vang nói.

Tạ Hậu Minh không phải là Lục Cửu, mà là cán bộ điển hình xuất thân cơ sở. Ông làm việc bằng thực lực, cứng đối cứng, không chú ý nhiều như vậy. Lục Cửu mặc dù đối với cán bộ trung tầng trong bộ máy huyện Vân Hồ nắm trong tay khá đúng chỗ, nhưng chung quy cũng không phải người địa phương, không có mối quan hệ rắc rối khó gỡ như Tạ Hậu Minh. Hơn nữa, Bí thư Lục là “thượng đẳng nhân”, khi đấu tranh sẽ chú ý sách lược êm dịu.

Phạm Hồng Vũ cũng không nói nhiều, không vội vàng mà bước về căn phòng họp nhỏ, cũng không lễ nhượng Tạ Hậu Minh đi đằng trước.

Bộ máy huyện ủy, hắn là Phó bí thư xếp hàng thứ nhất.

Bước vào phòng họp, Phó bí thư Triều, Tề Chính Hồng, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Lâm Vũ Tường cùng Chánh văn phòng Huyện ủy Dương Viễn Vọng đều đã đến, đang nhỏ giọng nói chuyện.

Hội nghị công việc Bí thư, ngoại trừ năm vị Phó bí thư, bình thường Chánh văn phòng Huyện ủy cũng sẽ dự thính. Nếu là nghiên cứu, thảo luận về đề tài quan trọng thì các lãnh đạo huyện ủy phân công quản lý có liên quan cũng sẽ đến tham dự.

Đề tài thảo luận của hội nghị công việc Bí thư bình thường sẽ thông báo trước. Hội nghị hôm nay sẽ thảo luận về vấn đề vi phạm kỷ luật của Cát Đại Tráng. Vì vậy Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lâm Vũ Tường cũng có mặt.

Phạm Hồng Vũ và Tạ Hậu Minh trước sau bước vào phòng họp. Không khí trong phòng lập tức có sự biến hóa nho nhỏ. Một số lãnh đạo Huyện ủy đang ngồi, tuy rằng vẫn mỉm cười chào hỏi hai người, tuy nhiên trong lúc vô ý lại ngồi thẳng người lên.

Lý Văn Hàn bỗng nhiên “phản bội”, mấy ngày nay đã trở thành tin tức hot nhất trong tòa nhà Huyện ủy, thậm chí là toàn bộ cán bộ thị trấn Vân Hồ. Tất cả mọi người đều suy đoán nguyên nhân, tuy nhiên rất ít người liên tưởng đến người Phạm Hồng Vũ. Dù sao cũng không ai có năng lực suy luận như Lục Cửu và Trần Hà.

Phạm Hồng Vũ mới đến có vài ngày thôi.

Cho dù là hắn xúi giục Lý Văn Hàn, hẳn cũng không dễ dàng như vậy.

Nhưng ngày hôm qua Phạm Hồng Vũ đến bệnh viện, Lý Văn Hàn và Vương Quân cũng cùng đi. Hơn nữa là sau khi Tạ Hậu Minh phát hỏa. Thế cục lúc này lại càng trở nên rõ ràng hơn.

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Lý Văn Hàn nếu không phải đầu nhập vào Phạm Hồng Vũ, tuyệt sẽ không trong thời khắc mẫn cảm như thế này lại cùng với Vương Quân đi theo Phạm Hồng Vũ đến bệnh viện thăm hỏi người bệnh. Nghe nói Lý Văn Hàn trước mặt người nhà bệnh nhân biểu lộ thái độ, nhất định sẽ nghiêm trị hung thủ đánh người. Đám lưu manh Cát Nhị Tráng sẽ bị trừng trị.

Đây rõ ràng là hướng về Phạm Hồng Vũ.

Mọi người đang ngồi đây đều hiểu rõ mối quan hệ sâu xa giữa Lý Văn Hàn và Tạ Hậu Minh. Mười năm quan hệ thượng hạ cấp, không có Tạ Hậu Minh thì sẽ không có Trưởng phòng Công an Lý Văn Hàn.

Không nghĩ tới Phạm Hồng Vũ vừa tới đã xúi giục được Lý Văn Hàn.

Quả thực là hảo thủ đoạn!

Một số thành viên bộ máy ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ mang theo một tia khác thường. Nếu như ngay từ đầu, bọn họ chỉ mỉm cười khách khí với Phạm Hồng Vũ, xuất phát từ lễ nghĩa nhất định, nhưng hiện tại thì không giống như lúc trước, xen lẫn vào đó là một tia hoảng sợ.

Phạm Hồng Vũ nét mặt vẫn mỉm cười, không tỏ vẻ gì đặc biệt, lập tức ngồi xuống bên tay trái, lấy thuốc lá ra mời tất cả mọi người.

Trái lại Tạ Hậu Minh lại không được thoải mái như Chủ tịch huyện Phạm. Khuôn mặt đen kịt, đặt mông ngồi xuống ghế một cách nặng nề, giống như người ta đang thiếu nợ ông ta.

Phạm Hồng Vũ đưa cho ông một điếu thuốc. Tạ Hậu Minh sa sầm nét mặt nhận lấy nhưng tùy tay để sang một bên, mà từ trong túi quần của mình móc ra một hộp Thanh Sơn Vương, lấy ra một điếu, tự đốt cho mình.

Vốn Dương Viễn Vọng muốn mỉm cười, nói vài câu, thấy tình hình như vậy lập tức nuốt lời trở vào, vẻ mặt có chút xấu hổ.

Cũng may Lục Cửu rất nhanh đã đến, mọi người liền chào hỏi Bí thư Lục. Không khí nặng nề trong phòng họp có chút cải thiện.

Trên lý thuyết, hội nghị công việc Bí thư hẳn là tương đối nhẹ nhàng. Cho dù là công việc khác nhau nhưng cũng sẽ không bày ra hết. Một khi làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của những đồng chí khác. Nhưng Tạ Hậu Minh đến họp với tâm trạng như vậy, đa số Hội nghị thường vụ và hội nghị công việc Bí thư đều có không khí nặng nề cũng bởi vì nguyên nhân này của Tạ Hậu Minh mà ra.

Tuy nhiên, nói gì thì nói, Tạ Hậu Minh tính tình cứng rắn này cũng không phải là không có tác dụng. Đối với một số đề nghị của ông ta, các đồng chí khác trong bộ máy cũng không đồng ý, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt đen của Tạ Hậu Minh thì lời nói phản đối liền không thể nói ra. Tạ Hậu Minh trừng mắt khiến mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có chỗ e dè. Không phải vạn bất đắc dĩ thì cũng không muốn xung đột với ông.

Lục Cửu hiển nhiên là cũng chú ý đến mặt đen của Tạ Hậu Minh, tuy nhiên lại giả vờ làm như không thấy, ngồi xuống vị trí chủ tịch, ánh mắt đảo qua các đồng chí khác, khẽ cười nói:

- Các đồng chí, hiện tại chúng ta bắt đầu họp.

Hội nghị nửa phần trước cơ bản thuận lợi diễn ra. Lục Cửu đưa ra vài đề tài thảo luận đều được thông qua.

Tâm tư mọi người rõ ràng là không ở chỗ này.

Chủ đề hội nghị hôm nay rốt cuộc là cái gì thì ai cũng tâm lý nắm chắc.

- Chủ nhiệm Lâm, nói chuyện công tác của Ủy ban Kỷ luật đi.

Sau khi một số đề tài được thông qua, ánh mắt Lục Cửu dừng lại ở Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lâm Vũ Tường, mỉm cười nói.

- Vâng, Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm, Chủ nhiệm Tạ, các vị đồng chí, tôi xin có vài lời…

Lâm Vũ Tường hơi đứng thẳng thân mình, không vội vàng nói.

Lục Cửu khóe mắt hơi nheo lại một chút.

Trong các cuộc họp Hội nghị thường vụ hoặc Hội nghị công việc Bí thư, Lâm Vũ Tường mở miệng đều không có khúc nhạc dạo như vậy, đem Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện và Chủ tịch Hội đồng nhân dân xưng ra hết. Nói như vậy, chỉ có Bí thư là xưng thôi, còn những đồng chí khác chỉ được coi là thành viên bên trong bộ máy thôi.

Hiện tại bỗng nhiên nổi lên biến hóa như thế thì đã nói lên, ít nhất trong lòng Lâm Vũ Tường thì vận mệnh chính trị huyện Vân Hồ đã không còn như lúc trước.

Nguyên nhân tạo thành biến hóa như vậy, tất nhiên là nằm trên người Phạm Hồng Vũ.

Lão Thôi tạm rời cương vị công tác, Phạm Hồng Vũ đến nhận chức, huyện Vân Hồ tạo thành cục diện “chân vạc”. Nhưng một chân này củ Phạm Hồng Vũ dường như còn mạnh hơn chân của lão Thôi nhiều lắm. Vừa mới đến nhậm chức mười ngày đã phát động ra được cục diện làm cho người ta không tưởng được.

Lại nói tiếp, Phạm Hồng Vũ cho dù trong chuyện này nhường một bước, nhưng cũng không coi là quá mất mặt. Dù sao hắn mới đến, tình huống chưa quen thuộc, nên không tiện chống đối Bí thư Huyện ủy hay Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện. Điều này có thể lý giải.

Ai ngờ tính cách của hắn thật cương liệt, nửa điểm ủy khuất cũng không chịu.

Xét thấy, Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm, Chủ nhiệm Tạ đặt song song là không có đạo lý.

Có lẽ không chỉ một mình Lâm Vũ Tường là có ý như vậy.

- Ngày hôm qua, phòng Công an huyện báo một vụ án, có liên quan đến Trưởng đồn công an khu Thập Nguyên. Tổ kiểm tra kỷ luật của Phòng công an huyện ở khu Thập Nguyên tiến hành chỉnh đốn thì nhận được tố cáo của quần chúng khu Thập Nguyên.

Lâm Vũ Tường mở quyển sổ ghi chép trước mặt, bắt đầu trình bày tình huống.

Căn cứ vào tài liệu mà phòng Công an huyện báo lên Ủy ban Kỷ luật, vấn đề của Cát Đại Tráng rất nghiêm trọng. Tham ô hối lộ, cuộc sống hủ bại, quan hệ nam nữ sa đọa, phương pháp công tác thô bạo, tra tấn bức cung, lợi dụng quyền chức bao che cho đám lưu manh thị trấn Thập Nguyên. Ước chừng bảy tám tội danh.

- Đương nhiên, những tình huống trước mắt này chỉ là sơ hạch, còn cần thu thập thêm nhiều chứng cứ nữa. Nếu tình huống là thật, vật thì tất yếu nên áp dụng thi thố trừng phạt với Cát Đại Tráng. Phòng công an huyện tạm thời cách chức Cát Đại Tráng, tiếp nhận điều tra.

Lâm Vũ Tường giới thiệu sơ lược vụ án của Cát Đại Tráng, rồi khép lại tài liệu, mắt nhìn Lục Cửu, đợi y cho biết ý kiến.

Cát Đại Tráng là cán bộ cấp phó phòng, trưởng đồn công an thực quyền, tiến hành áp dụng thi thố với y, tuy rằng trên lý luận có thể do UBND huyện tự quyết định, nhưng dựa trên quy trình thực tế thì phải thông qua sự đồng ý của Huyện ủy.

Lâm Vũ Tường tự động đem quyền quyết định giao cho Lục Cửu.

Rõ ràng việc này đã động vào vảy ngược của Tạ Hậu Minh. Lâm Vũ Tường không muốn tự mình quyết định.

- Chủ nhiệm Lâm, ý kiến của Ủy ban Kỷ luật như thế nào?

Lục Cửu nhẹ nhàng nói một câu, đá trái bóng trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.