Chương trước
Chương sau
Lục Cửu ở nhà ăn cơm tối xong, đang ngồi ở ghế sofa, chuẩn bị xem tin tức thời sự của Thanh Sơn và CCTV. Nếu buổi tối không có công việc gì thì y chủ yếu là xem thời sự.

Vợ của y không có pha trà cho y mà trốn trong phòng nói chuyện điện thoại.

Giống như lúc vừa ăn cơm xong thì cô ta đã chui vào trong phòng ngủ liền.

Đứa con lớn ăn cơm xong thì cầm trái bóng rổ chạy ra ngoài. Những đứa trẻ học trung học đều ưa thích vận động.

Bí thư Lục ở bên ngoài uy phong lẫm lẫm, các vì sao vây quanh, nhưng ở nhà thì dường như không ai để mắt đến y.

Lục Cửu cũng thành thói quen, cũng không có ý định tự mình đi pha trà.

Vợ sau khi nấu cháo điện thoại xong thì cũng bước ra thôi mà.

Phụ nữ, nếu không nấu cháo điện thoại thì cũng là đánh bài, so với Bí thư huyện ủy như y còn muốn bận rộn hơn. Đối với quan trường còn chưa hiểu hết mà cố tình thích bàn luận chính trị. Nếu bàn với ai thì thôi, cô ta lại cứ thích bàn với Lục Cửu. Lục Cửu có đôi khi vừa bực mình vừa buồn cười.

Cô ngoan ngoãn đi đánh bài đi, giả bộ làm chính trị gia làm gì?

Vợ của y nói cuộc điện thoại này cũng không ngắn. Khi tin tức thời sự của Thanh Sơn phát được vài phút thì lúc này cửa phòng ngủ mới mở ra. Két! Một thanh âm vang lên, vợ của Lục Cửu từ bên trong đi ra, vẻ mặt hưng phấn, cười ha hả nói:

- Một tin tức lớn, một tin tức lớn.

Lục Cửu liếc mắt nhìn cô ta một cái, thản nhiên nói:

- Lại con nhà ai ly hôn à?

Quan Tú Lệ miệng thì nói là đại tin tức nhưng đơn giản nội dung thì chỉ có vậy. Những chuyện phát sinh ở khu nhà huyện ủy này cô ta thật ra rất rõ ràng.

-Cái gì mà ly hôn? Anh có phải suốt ngày muốn ly hôn với tôi, rồi cưới con hồ ly tinh Trần Hà đó không? Haha, Bí thư Lục, anh nghĩ cũng đừng nghĩ. Nếu anh dám làm như vậy, tôi sẽ lấy axit tạt con hồ ly tinh kia. Không tin thì chúng ta thử xem?

Quan Tú Lệ khóe miệng nhếch lên, khinh thường nói.

Tuy nhiên nghe vào, giọng điệu vẫn rất mau mắn, so với bình thường khi nói tới Trần Hà, vẻ mặt không giống nhau.

Lục Cửu hừ một tiếng, mặc kệ.

Người phụ nữ này, khi còn trẻ thì rất dịu dàng. Từ lúc Lục Cửu thăng chức thì ngày càng bừa bãi, ương ngạnh. Tuy nhiên Quan Tú Lệ cũng có một ưu điểm, ở nhà thì như vậy nhưng ra đường thì không bao giờ, cũng biết giữ gìn mặt mũi cho chồng.

Cuối cùng thì cũng không có ngu xuẩn lắm.

- Ở, đang tức giận vì mắng bảo bối của anh phải không? Bí thư Lục, tôi nói cho anh nghe, bất kể là Trần Hà hay là con hồ ly tinh nào, chỉ cần bọn họ hiểu quy củ, không đến phá hư gia đình của tôi thì tôi có thể tha thứ. Thế nào, tôi khá độ lượng phải không?

Quan Tú Lệ tâm tình dường như rất tốt, vẫn cười hì hì, rót một tách trà nóng cho Lục Cửu rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.

Lục Cửu cảm thấy kỳ quái, nâng tách trà lên uống một ngụm, hỏi:

- Làm sao vậy? Đánh bài thắng rất nhiều tiền à?

Kỳ thật trong nhà không thiếu tiền. Quan Tú Lệ đánh bài với mấy bà trong khu này số tiền cũng không lớn. Người đàn bà này chỉ cần thắng một chút tiền thì đã rất cao hứng rồi.

Đàn bà thì không cần quan tâm tiền nhiều tiền ít, chỉ cần chiếm tiện nghi là được rồi.

- Thắng tiền gì chứ? Hôm nay em không đi đánh bài. A, anh chẳng lẽ không biết chuyện này?

Quan Tú Lệ kinh ngạc nhìn Lục Cửu, so với Lục Cửu còn kỳ quái hơn.

Chuyện phát sinh ở huyện, Bí thư huyện ủy không biết, nhưng vợ của Bí thư huyện ủy lại biết.

Lục Cửu rất không kiên nhẫn nói:

- Có việc gì thì cứ nói ra, đừng lải nhải dông dài, ảnh hưởng tôi xem tin tức.

- Này, đồng chí Lục Cửu, em thấy anh không nên làm Bí thư huyện ủy. Tin tức trọng đại như vậy, không ngờ anh không biết? Nói cho anh biết, Tạ Hậu Minh và Lý Văn Hàn đã ly hôn nhau rồi.

Quan Tú Lệ dương dương tự đắc nói.

- Cái gì? Nói bậy cái gì đấy?

Lục Cửu không khỏi cau mày.

- Xem ra anh thật là không biết rồi. Xế chiều hôm nay, phòng công an huyện lại bắt Cát Đại Tráng, cách ly thẩm tra. Nghe nói vấn đề của y rất nghiêm trọng, vừa tham ô lại nhận hối lộ, còn có vấn đề tác phong, bao che cho em mình là Cát Nhị Tráng hoành hành, còn có ở đồn công an tra tấn bức cung. Dù sao thì tội danh cả một đống lớn. Ngay vừa rồi, Tạ Hậu Minh tức giận đến nỗi quăng luôn tách trà trong phòng làm việc, còn cho gọi Lý Văn Hàn, kết quả Lý Văn Hàn vừa đi thì lại quăng thêm một cái tách. Em nói Lý Văn Hàn là chuyện gì xảy ra? Lá gan quá lớn, cũng dám bắt bà con của vợ Tạ Hậu Minh.

Quan Tú Lệ chít chít, oa oa thông báo tin tức trọng đại, che lấp giọng nói của phát thanh viên truyền hình.

Lục Cửu lập tức sững người.

Việc này y thật sự không biết.

- Sao lại như thế?

- Chính là có chuyện như vậy. Tạ Hậu Minh và Lý Văn Hàn sụp đổ rồi, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao? Lão già này, từ khi anh đến Vân Hồ, ông ta không để cho anh yên, sáng tối đều đối nghịch. Haha, không nghĩ tới ông ta cũng có ngày hôm nay.

Quan Tú Lệ cao hứng phấn chấn, so với thắng tiền đánh bài còn cao hứng hơn.

Lục Cửu gắt gao cau mày, không có hưng phấn như Quan Tú Lệ đã nghĩ.

- Em thấy, Lý Văn Hàn cũng không thể nhịn được nữa. Người ta làm Trưởng phòng Công an nhiều năm rồi, Tạ Hậu Minh cứ chiếm lấy vị trí Bí thư Đảng ủy mãi không chịu buông. Anh xem những huyện bên cạnh chúng ta đấy, đâu có một Trưởng phòng công an cấp Trưởng phòng nào đâu? Mọi người đều nói, Lý Văn Hàn là Hoàng đế thì Tạ Hậu Minh chính là Thái thượng hoàng. Lúc này, Lý Văn Hàn rốt cuộc đã cấp cho Tạ Hậu Minh một chút mặt mũi rồi. Đúng là chuyện tốt!

Quan Tú Lệ cũng không để ý tới thần sắc của Lục Cửu, cứ huyên thuyên “phân tích trinh thám” của mình.

Lục Cửu cũng không để ý tới cô.

Cô mà biết cái g2i?

Chân chính gắt gao đề nặng Lý Văn Hàn không phải là Tạ Hậu Minh mà là Lục Cửu, ông xã của cô đấy.

Việc này, Lục Cửu chưa bao giờ nói cùng Quan Tú Lệ.

- A, Lục Cửu, sao chuyện này không ai báo cáo lại với anh vậy?

Quan Tú Lệ đầu óc vừa chuyển, rốt cuộc cũng bắt được tính mấu chốt của vấn đề.

Lục Cửu nhìn cô một cái, thản nhiên nói:

- Được rồi, em đi đánh bài đi, đừng ở chỗ này làm phiền anh. Để cho anh yên tĩnh một chút.

Quan Tú Lệ bĩu môi, nhẹ nhàng hừ một tiếng, lập tức đứng dậy, thuận tay cầm cái túi xách nhỏ của cô, uốn éo đi ra cửa. Phụ nữ chính là như vậy, nhiệt độ chỉ duy trì được ba phút. Mắt thấy Lục Cửu không cao hứng như cô thì lập tức hưng phấn cũng tụt xuống.

Vẫn là đánh bài thoải mái hơn.

Quan Tú Lệ vừa ra khỏi cửa, Lục Cửu liền đứng dậy bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại, cầm điện thoại đầu giường, gọi cho Trần Hà. Quan Tú Lệ nói việc này là phát sinh vào xế chiều hôm nay. Y và thư ký đều ở trong phòng họp, không ai hướng y báo cáo, tổng cũng có thể lý giải. Nhưng Trần Hà cũng không báo cáo lại với y, vậy thì không đúng.

Ước chừng vài phút sau, điện thoại vang lên.

- Ừ!

Lục Cửu tiếp điện thoại, dùng giọng mũi hừ một tiếng.

Trần Hà thản nhiên nói:

- Tạ Hậu Minh và Lý Văn Hàn mâu thuẫn với nhau vào chiều nay. Lý Văn Hàn tạm thời cách chức Cát Đại Tráng, cách ly thẩm tra. Căn cứ tình huống hiện tại thì vấn đề của Cát Đại Tráng quả thật rất nghiêm trọng. Nếu thật tất cả đều chứng thực xuống, không mười năm thì cũng tám năm đấy.

- Việc này anh biết rồi. Quan Tú Lệ vừa nói cho anh nghe, cô ấy nói là tin tức trọng đại.

Lục Cửu nói, giọng điệu vẫn rất bình thản, tuy nhiên ý tứ trong đó, Trần Hà tất nhiên là hiểu được. Là bà xã tôi hướng tôi “báo cáo” đấy, Chánh văn phòng Trần, cô đang làm gì thế?

Trần Hà hừ nhẹ nói:

- Anh sau khi họp xong thì về nhà ngay, tôi nào dám gọi điện thoại đến nhà anh chứ? Anh không sợ cãi nhau, nhưng tôi sợ đấy. Tôi cũng không phải là người đàn bà chanh chua.

Bí thư Lục, bà xã của anh mới là người chanh chua. Tôi sợ cô ta, được chưa?

Cô không tiện gọi điện thoại cho tôi, vậy thì có thể bảo thư ký của tôi gọi điện thoại cho tôi mà.

Tuy nhiên, lời này Lục Cửu không nói ra miệng.

Không biết tại sao, Lục Cửu cảm thấy Trần Hà có điều thua thiệt. Trần Hà và y quan hệ với nhau, nhưng cô ta rất ít khi ra điều kiện gì với y cả. Thậm chí chức Chánh văn phòng UBND huyện này là Lục Cửu an bài cho cô, chứ không phải là Trần Hà đòi hỏi. Trần Hà biết điều như vậy, Lục Cửu càng cảm thấy ngượng ngùng.

- Tình huống này không ổn lắm. Em có cho là như vậy không?

Lục Cửu không có quá nhiều giằng co trong vấn đề Trần Hà chậm báo cáo này, mà trực tiếp đi vào nội dung bên trong. Trần Hà và Quan Tú Lệ giống nhau, rất thích phân tích những cong lách trong quan trường. Nhưng rõ ràng, Trần Hà so với Quan Tú Lệ cao tay hơn nhiều lắm, thường có thể cung cấp cho Lục Cửu những ý kiến tham khảo rất đáng giá. Đây cũng là vì sao Trần Hà không chủ động yêu cầu, Lục Cửu vẫn an bài cho cô đảm nhận chức Chánh văn phòng, không chỉ riêng gì biểu hiện xuất sắc “trên giường” của Trần Hà.

- Không phải anh bảo Lý Văn Hàn làm như vậy sao?

Trần Hà trong điện thoại hỏi lại một câu.

Không thể nghi ngờ, Trần Hà đã bắt được trọng điểm chân chính. Lý Văn Hàn phản bội Tạ Hậu Minh, nhất định là phải có lý do. Hai người bọn họ vốn là chiến hữu bên trong một chiến hào, nếu không phải có lợi ích lớn hơn, Lý Văn Hàn sẽ không làm như vậy.

Ở huyện Vân Hồ, người có thể đưa ra điều kiện khiến cho Lý Văn Hàn tâm động không ngừng cũng không nhiều lắm.

Lục Cửu không nghi ngờ chính là một trong số đó.

- Không phải!

Lục Cửu khẳng định đáp.

Trần Hà không lên tiếng.

Nếu không phải Lục Cửu thì chỉ có thể là Phạm Hồng Vũ.

Lục Cửu hỏi:

- Lần trước đến tỉnh, Lý Văn Hàn đi cùng với mọi người phải không?

- Vâng, tuy nhiên Lý Văn Hàn sau khi họp xong thì cũng trở về vào ngày hôm sau. Buổi tối, chúng tôi đều ở tại nhà khách Ôn Tuyền. Phạm Hồng Vũ và Lệnh Hòa Phồn nói chuyện với nhau đến khuya.

Trần Hà lời ít ý nhiều mà đáp.

Lục Cửu lập tức hỏi:

- Thế có biết buổi tối ông ta đi đâu không?

- Không biết!

Trần Hà nói.

- Được rồi, một chiêu này anh thật không ngờ đấy.

Một lát sau, Lục Cửu thở phào nhẹ nhõm, lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên một chút lạnh lùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.