Trần Hà nhẹ nhàng cười, đưa tay vuốt vuốt tóc, dịu dàng nói: - Chủ tịch huyện, bên nông trường kia tôi không rõ lắm, nhưng tiêu phí ở Vân Hồ chúng ta nhiều nhất cũng chỉ xếp ở mức trung bình thôi.
Ý tứ trong lời nói này chính là, tất cả mọi người ở mức trung bình thế này, chứ không phải ngoại lệ đối với Chủ tịch huyện Phạm đâu. Cơ bản lãnh đạo huyện đều nhận được đãi ngộ này.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, cũng không nhiều lời.
- Chủ tịch huyện, trong lầu còn có hai văn phòng trống, anh có muốn đi xem chút không?
Trần Hà hỏi. Bản thân cô, đương nhiên cho rằng căn phòng này là tốt nhất, nếu không cũng sẽ không dẫn Phạm Hồng Vũ đến đây. Nhưng lời này vẫn cần phải nói, làm lãnh đạo, kiêng kị nhất chính là bị người khác làm chủ thay mình.
Phạm Hồng Vũ khoát tay, nói: - Không cần đâu, ở đây cũng được, công tác mới là trọng điểm.
Trần Hà cười cười, gật đầu.
Có thể thấy được, Trần Hà cũng không phải người thích nói nhiều, không phải lãnh đạo nói gì cũng khen giống như cán bộ khác. Cô giỏi hơn trong việc dùng ánh mắt và cử chỉ của mình để diễn tả sự kính nể và ngưỡng mộ của mình đối với Chủ tịch huyện.
- Chủ tịch huyện, việc ăn ngủ, anh có chỉ thị gì không?
Đi theo sau Phạm Hồng Vũ cùng đến văn phòng, Trần Hà thuận miệng hỏi. Cô là Chánh văn phòng UBND, vấn đề chỗ ăn chỗ ở cho Chủ tịch huyện, đương nhiên là cô phải lo. Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ gây khó khăn nho nhỏ cho Trần Hà đó chính là hắn chưa kết hôn.
Đây cũng là điều mà Trần Hà chưa bao giờ nghĩ tới, trước kia có nằm mơ cô cũng chưa đến việc sẽ có một thanh niên ngoài hai mươi tuổi đến huyện Vân Hồ làm Chủ tịch huyện.
Chủ tịch huyện Phạm không có người nhà đi cùng, ai sẽ chăm lo cuộc sống hàng ngày cho hắn đây?
Lời này của Trần Hà, hơi làm khó Phạm Hồng Vũ. Hắn thật sự chưa nghĩ đến vấn đề này. Một lúc sau, hắn mời cười đáp: - Trước kia tôi ở tỉnh, đều ăn cơm ở nhà ăn cả, ký túc xá thì đôi khi tự quét dọn, nếu đi công tác thì có nhân viên đến làm vệ sinh giúp.
- Như vậy à…
Trần Hà lại đưa tay vuốt tóc, hai hàng lông mày dựng lên, dường như đang suy nghĩ cách sắp xếp cuộc sống cho Chủ tịch huyện Phạm một cách tốt nhất.
- Chủ tịch huyện, tôi có hai đề nghị, anh có thể ở bên lầu thường vụ viên, đều là nhà mới xây, ba phòng ngủ một phòng khách. Một người ở thì có hơi rộng một chút, tuy nhiên tôi sẽ mời nhân viên phục vụ đến làm việc nhà. Còn một cách khác, chính là ở nhà khách Huyện ủy. Bên đó có nhân viên phục vụ chuyên trách, vấn đề cơm nước đều rất dễ dàng. Tuy nhiên phòng lại hơi nhỏ, không có buồng xép, nếu khách đến thì e là không tiện tiếp đãi.
Thân là Chủ tịch huyện, nhất định sẽ có không ít người đến thăm hỏi. Chủ tịch huyện Phạm trực tiếp dẫn người vào phòng ngủ, e là không thỏa đáng lắm.
Phạm Hồng Vũ cũng cau mày.
Không ngờ đây cũng là vấn đề không nhỏ.
Nếu ở lầu ủy viên thường vụ, thì phải mời bảo mẫu, vì hắn không gọn gàng chu đáo được như Cao Khiết. Nếu ở nhà khách, các mặt khác đều dễ dàng, nhưng tiếp khách lại không tiện. Khách nam thì có thể qua loa được, nhưng với khách là nữ thì không thể. Phạm Hồng Vũ một mình đến đây nhậm chức, phải tránh tối đã những rắc rối không đáng có.
- Cứ ở nhà trong đại viện đi, Chủ nhiệm Trần vất vả sắp xếp một chút.
Một lúc sau, Phạm Hồng Vũ liền quyết định.
- Vâng!
Trần Hà gật đầu đồng ý, ánh mắt vui sướng chợt lóe lên.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Phạm Hồng Vũ càng “ỷ lại” vào cô thì chức Chánh văn phòng của cô càng có “quyền nói chuyện”. Đương nhiên, quyền nói chuyện của Trần Hà không chỉ là từ Chủ tịch huyện, nhưng sự ủng hộ của Chủ tịch huyện luôn rất quan trọng. Nếu Phạm Hồng Vũ cảm thấy không hài lòng với cô thì cho dù là Bí thư Huyện ủy Lục Cửu cũng không dễ nói giúp cô được.
- Chủ tịch huyện, anh đi nghỉ ngơi chút đi.
Trần Hà nói xong, cầm lấy ấm đi pha trà. Văn phòng này có thể nói tất cả dụng cụ đều đầy đủ. Tuy rằng sạch sẽ, nhưng không “hoang vắng”. Khiến cho người ta có cảm giác Phạm Hồng Vũ không phải mới đến đây hôm nay mà đã công tác rất lâu ở đây rồi.
Công tác văn phòng, từ trước đến nay đều là “chỗ rất nhỏ gặp công phu thật”, từ điểm này mà nói, vị Chánh văn phòng Trần Hà này vô cùng đủ tư cách.
Khi còn trên tỉnh Phạm Hồng Vũ lại “khác” hoàn toàn. Dường như hắn không quản những chi tiết nhỏ này của Vưu Lợi Dân mà chỉ toàn đại sự.
Trần Hà pha trà ngon bưng lại cho Phạm Hồng Vũ. Mọi cử động đều rất tự nhiên, không có vẻ gì lạ lẫm cả, như thể cô và Phạm Hồng Vũ đã làm việc với nhau rất nhiều năm rồi vậy.
Phạm Hồng Vũ vừa ngửi cũng biết ngay là trà Long Tỉnh thượng đẳng. Từ sau khi hắn đến UBND tỉnh công tác, chịu ảnh hưởng của Tiêu Lang, quán trà “Thư Hương Mính Đệ” gần đó đã trở thành điểm đến quen thuộc của Phạm Hồng Vũ.
- Chủ nhiệm Trần, pha trà dùng cốc sứ ngon hơn, trà giữ được ấm mà không bị mất vị…
Phạm Hồng Vũ nhận cốc trà, thuận miệng nói.
- Thế sao? Haiz, cái này tôi chưa nghiên cứu, cứ thấy uống trà nóng thì ngon thôi…được, tôi lập tức đổi cốc sứ cho Cht.
Trần Hà vẻ xin lỗi nói.
Đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa.
Cửa phòng làm việc thật ra là đang mở.
- Chủ tịch huyện Phạm, xin chào.
Một người đàn ông khoảng 45, 46 tuổi, mỉm cười đứng ở cửa. Ông ta mặc một bộ jacket mỏng, đầu bóng mượt, dáng người hơi mập, quan uy nghiễm nhiên.
Trần Hà vội nói: - Chủ tịch huyện Phạm, Phó Chủ tịch huyện Tề đến đó…
Không thể nghi ngờ, đây chính là Phó Chủ tịch thường trực Tề Chính Hồng.
Phạm Hồng Vũ vốn đang ngồi ở ghế sô pha, vội đứng lên, gật đầu làm lễ với Tề Chính Hồng, cười nói: - Chủ tịch huyện Tề, xin chào, mời ngồi.
Tề Chính Hồng kinh nghiệm lý lịch dày dạn, tuổi lớn gần gấp đôi Phạm Hồng Vũ, không đích thân ra cửa đón chào tân Chủ tịch huyện cũng có thể chấp nhận được. Hiện tại Phạm Hồng Vũ đã đến văn phòng này rồi, Tề Chính Hồng cũng phải đến một chút. Dù sao ông ta cũng không phải Lục Cửu, không thể để Phạm Hồng Vũ chờ nửa giờ, càng không được để Phạm Hồng Vũ chủ động đến chào mình.
Dù sao quy củ cũng phải tuân theo.
Quả nhiên Phạm Hồng Vũ cũng đứng ở đó, mỉm cười mời.
Tề Chính Hồng hai mắt nhíu lại, lập tức cười ha hả đi vào. Chờ lúc ông ta đi đến gần Phạm Hồng Vũ mới giơ tay ra bắt. Thái độ của nhân vật số 1, thể hiện rất đúng chỗ.
- Chủ tịch huyện Phạm, hoan nghênh hoan nghênh…haiz, mấy ngày nay tôi mong ngày mong đêm. Giờ chủ tịch đến rồi, chúng tôi có người tâm phúc rồi. Bên này có rất nhiều công tác đang đợi Chủ tịch huyện Phạm xử lý đó.
Tề Chính Hồng bắt tay Phạm Hồng Vũ thật chặt, nói.
Dường như nếu Chủ tịch huyện Phạm không đến, UNND huyện này sẽ chết vậy.
Thật ra cho dù là Chủ tịch huyện Phạm một năm không đến thì công tác ở đây vẫn triển khai đâu vào đấy. Lúc này sự kiện bao vây Thành ủy ầm ĩ lớn, vốn tưởng rằng Bí thư Huyện ủy bị xử phạt, thậm chí bị điều đi. Nhưng cuối cùng Chủ tịch huyện mới là người bị điều đi. Trong quan trường có câu: Bí thư ngồi đầu thuyền, Chủ tịch huyện đi trên bờ.
Quả là danh ngôn chí lý.
Tuy nhiên điều càng không thể tưởng tượng được chính là, chức Chủ tịch huyện này không rơi vào tay ông ta, mà là vào tay một “nhóc con” như Phạm Hồng Vũ.
Tề Chính Hồng thậm chí ngay cả hoạt động cũng không kịp, sự kiện bao vây Thành ủy mới vài ngày, trên thành phố đã gửi xuống văn kiện bổ nhiệm của Tỉnh ủy rồi.
Trong lòng Phó Chủ tịch huyện Tềm tự nhiên cảm thấy mất mát..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]