Chương trước
Chương sau
Gian phòng này rất đơn sơ nhưng lại rất sạch sẽ.

Từ quần áo của thầy giáo Trần có thể nhận ra được, ông hẳn là người nghiêm khắc với bản thân. Quần áo tuy rằng cũ, nhưng lại được giặt rất sạch sẽ, râu cũng được cạo. Trong phạm vi điều kiện cho phép, ông làm được rất tốt.

Đối với người như vậy, Phạm Hồng Vũ cho tới bây giờ đều rất kính trọng.

Tấm ván gỗ trong phòng cũng giống như cái bàn làm việc tự chế bên kia. Trên đó bày rất nhiều sách bài tập, nhìn qua đều khá cũ nát, hẳn là được sử dụng đến cực hạn.

Trong phòng chỉ có hai cái ghế, thầy giáo Trần liền mời khách ngồi.

Phạm Hồng Vũ thản nhiên ngồi xuống.

Lý Thu Vũ mỉm cười nói:

- Thầy Trần, thầy ngồi đi, tụi cháu đứng cũng được. Cháu và Trần Tinh Duệ là vãn bối mà.

Rất rõ ràng là tìm không thấy chỗ ngồi nào khác, cũng không có cái ghế thừa nào.

Phạm Hồng Vũ hơi kinh ngạc nhìn Lý Thu Vũ, không rõ một tiểu ma nữ hoạt bát nhanh nhẹn như cô, như thế nào lại bỗng nhiên nhã nhặn, thủ lễ như vậy. Tuy nhiên, vẻ mặt Lý Thu Vũ mười phần tự nhiên, chút cũng không nhìn ra là làm ra vẻ.

Phỏng chừng vẫn là hoàn cảnh cho phép.

Hoàn cảnh là có thể thay đổi một người, Phạm Hồng Vũ tin tưởng vững chắc điểm này.

- Ở xa tới là khách, cũng là do cháu ngồi. Tôi có biện pháp.

Thầy giáo Trần cười nói, rồi đem một cái hòm gỗ ra, tạm thời làm ghế. Trần Tinh Duệ tất nhiên là chỉ có thể đứng.

Phạm Hồng Vũ lấy ra thuốc lá, đưa cho thầy giáo Trần. Ông liền xua tay cười nói:

- Cảm ơn ông chủ Phạm, tôi không hút được.

Lại đưa qua cho Trần Tinh Duệ, Trần Tinh Duệ cũng là liên tục xua tay.

Phạm Hồng Vũ cười nói, chính mình đốt một điếu:

- Thầy Trần, chú không nên gọi cháu là ông chủ Phạm, cứ gọi cháu là Tiểu Phạm. Cháu cũng không phải là ông chủ gì, chỉ là một nhân viên công tác tại chính phủ. Bất quá cháu có mấy người bạn làm ở xí nghiệp, bọn họ nguyện ý giúp, vì những đứa nhỏ ở vùng núi mà làm ra một điều gì có ích.

Thầy giáo Trần vội vàng nói:

- Ông chủ Phạm quá khách khí rồi, đây tuyệt đối không dám nhận.

Lý Thu Vũ liền ở một bên chen vào:

- Thầy Trần, chú cứ gọi anh ấy là Tiểu Phạm, anh ấy không phải là ông chủ lớn đâu, chỉ là cán bộ thôi. Tuy nhiên, giống như anh ấy nói, anh ấy có quen biết một số người giàu có. Họ sẽ nguyện ý bỏ tiền.

Thấy Lý Thu Vũ nói như vậy, thầy giáo Trần cũng có điểm nửa tin nửa ngờ, nói:

- Ông chủ Phạm thật sự là cán bộ quốc gia?

- Vâng, cháu làm việc là cơ quan chính quyền tỉnh Thanh Sơn.

- A, hóa ra là lãnh đạo Phạm.

Thầy giáo Trần lại một lần nữa lễ kính. Nói thật, “ông chủ Phạm” trong suy nghĩ của thầy giáo Trần cũng không phải là giỏi. Nghiêm khắc mà nói, thầy giáo Trần cũng được xem là người đọc sách. Lão tổ tông có nói “Tất cả đều là loại xấu, chỉ có đọc sách là cao”.

Huống chi Phạm Hồng Vũ còn trẻ tuổi như vậy, trong ấn tượng của thầy giáo Trần về những kẻ giàu có thắt lưng quấn bạc triệu, ưỡn ngực lồi bụng hoàn toàn khác xa.

Hiện giờ nghe nói Phạm Hồng Vũ làm việc tại UBND tỉnh Thanh Sơn, mặc dù không phải là tỉnh Ích Đông, nhưng thầy giáo Trần lập tức cảm nhận phân lượng hắn không nhẹ.

- Thầy giáo Trần, chúng ta hiện tại thương lượng một chút, xem trường tiểu học này xây dựng như thế nào. Lúc trước tôi có đồng ý với Lý Thu Vũ quyên tặng hai trăm ngàn đồng. Đó chỉ là một con số ước chừng, không nhất định sẽ là hai trăm ngàn, mà sẽ căn cứ vào thực tế cần.

Phạm Hồng Vũ vừa hút thuốc, vừa nói.

Nói đến chuyện đứng đắn, Trưởng phòng Phạm quan uy liền hiện ra, nhìn qua rất uy nghiêm.

Lý Thu Vũ liền hơi giật mình.

Cô và Phạm Hồng Vũ từ lúc quen biết cho tới nay, đã từng chứng kiến nhiều mặt của Phạm Hồng Vũ, bao gồm hắn trượng nghĩa, trấn định, cẩn thận và dũng mãnh vô địch, duy chỉ chưa thấy qua Phạm Hồng Vũ khi nói tới công việc thì dường như trở thành một người khác. Cũng không phải nói Phạm Hồng Vũ giở giọng, mấu chốt là nhìn qua giống như là đã có được chủ ý.

Kỳ thật, sự tư tin cực độ của người đàn ông mới chân chính đánh vào chỗ yếu hại của những cô bé nữ sinh, so với sự dũng mãnh vô địch càng làm người ta động tâm hơn. Lý Thu Vũ xuất thân từ hào môn thế gia, thường ngày chứng kiến bề trên trong nhà người nào mà không lão luyện thuần thục, mưu tính sâu xa. Trong lúc vô tình, Lý Thu Vũ cũng bị ảnh hưởng rất lớn, cảm thấy đàn ông mà tự tin thì mới đáng tin cậy.

Thầy giáo Trần vội nói:

- Vâng, đúng vậy. lãnh đạo Phạm, chuyện này Trần Tinh Duệ hôm trước vừa về đến nhà đã nói với tôi. Nói thật ra, lãnh đạo Phạm, hai trăm ngàn là quá nhiều rồi. Chúng tôi chỉ có ba mươi mấy học sinh, một giáo viên, cũng không dùng được nhiều tiền như vậy. Tôi mặc dù là giáo viên tạm thời, nhưng chính phủ cũng trợ cấp cho tôi mỗi tháng được bốn mươi đồng. Cho nên tiền lương của tôi là không cần xen vào. Tôi chỉ đơn giản một chút, dựa theo tiêu chuẩn xây dựng trường tiểu học giống như trong thị trấn là được, ước chừng chỉ khoảng năm mươi ngàn thôi là trường học có thể được xây dựng rồi.

- Năm chục ngàn?

Phạm Hồng Vũ giật mình kinh hãi, hiển nhiên là không nghĩ tới thầy giáo Trần lại ra con số ít đến như vậy.

- Đúng vậy, chủ yếu vẫn là giao thông ở đây không được tiện lợi, rất nhiều nguyên vật liệu phải chở từ bên ngoài vào, chi phí vận chuyển rất đắt. Về phần tiền công, không cần tính, tự chúng tôi xuất công là được. Chỉ cần có nguyên vật liệu, tự chúng tôi làm, có nhiều làm nhiều, có ít làm ít. Cậu mặc dù là ông chủ lớn. Haha, là cán bộ lãnh đạo, tiền cũng không phải dễ dàng kiếm được, chúng tôi cũng không thể phung phí.

Thầy giáo Trần thật thà chất phác cười.

Người ở vùng núi đều là chất phác như vậy, tuyệt sẽ không bởi vì tiền quyên góp bên ngoài mà phung phí nhiều hơn.

Lý Thu Vũ vội vàng nói:

- Thầy giáo Trần, chú không cần phải giúp anh ấy tiết kiệm tiền đâu. Anh ấy có thể lấy được tiền. Thật sự, anh ấy rất có bản lãnh.

Lý Thu Vũ kỳ thật cũng không biết Phạm Hồng Vũ có nhiều tiền hay không, nhưng từ trên người anh trai của mình, cô cũng có thể đoán được đại khái. Chỉ trong hai ba năm ngắn ngủi, Phạm Hồng Vũ đã giúp cho Lý Xuân Vũ mua được xe BMW, nghiễm nhiên trở thành con nhà giàu số một số hai của thủ đô. Bản lãnh của Phạm Hồng Vũ có thể thấy được ít nhiều.

- Đương nhiên, đương nhiên, tôi biết lãnh đạo Phạm rất có bản lĩnh.

Thầy giáo Trần luôn miệng nói, tuy nhiên nhìn qua, dường như là cất giấu lời khó mà nói ra.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:

- Thầy giáo Trần, trong lòng chú có cái gì thì cứ nói ra. Chúng ta bây giờ đang thương lượng, nghĩ cái gì thì nói cái đó, như vậy thì mới có thể giải quyết vấn đề một cách thấu triệt.

- Haha, được, được!

Thầy giáo Trần liền xoa tay, trầm ngâm một chút rồi nói:

- Lãnh đạo Phạm, không nói gạt cậu, vấn đề mà học sinh ở thôn Đại Trần chúng tôi gặp phải không chỉ là vấn đề của học sinh tiểu học mà là cấp hai, cấp ba, thậm chí lên đại học. Có một tình huống, không biết Trần Tinh Duệ đã nói qua với mọi người chưa. Phí dụng học đại học của Tinh Duệ là do người trong thôn chúng tôi góp lại, ở huyện hỗ trợ một phần, tự mình mượn một phần. Tôi là người duy nhất trong thôn được nhận tiền lương đấy.

Mỗi tháng bốn mươi đồng.

Ở vùng núi, đây là một con số cũng rất khá.

- Nhưng đại bộ phận vẫn không chu cấp nổi cho một học sinh. Không cần nói là sinh viên, chỉ cần là học sinh cấp 3 cũng đã là rất khó chu cấp rồi. Cho nên, rất nhiều người không muốn đưa con cái của mình đến trường đi học. Dù sao, học tiểu học trên cơ bản cũng không có chỗ trọng dụng gì nhiều, chỉ là nhận biết mặt chữ. Nhưng mà chậm trễ những năm sau, tương lai cũng không có cơm mà ăn.

Phạm Hồng Vũ mày hơi cau lại nói:

- Thầy giáo Trần, ý của chú là thành lập một quỹ, có thể liên tục chu cấp, bảo đảm giúp cho các em học sinh giải quyết được vấn đề chi phí ăn học?

- Đúng vậy, đúng vậy, là như thế đấy. A, vẫn là lãnh đạo Phạm trình độ cao. Chỉ cần câu nói đầu tiên đã đưa ra được một kết luận đúng rồi.

Thầy giáo Trần liên tục gật đầu phụ họa.

Phạm Hồng Vũ trầm ngâm một chút rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

Trần Tinh Duệ tim liền đập mạnh, rất chú ý nhìn Phạm Hồng Vũ, cho là hắn đang tức giận. Thực ra yêu cầu này của cha mình cũng hơi quá. Cho dù Phạm Hồng Vũ thiên tính thiện lương, thích làm vui lòng người khác, nhưng trợ giúp người thì cũng phải có hạn độ. Hắn không có khả năng làm Chúa cứu thế, đem hết vấn đề khó khăn trong thôn mà giải quyết.

- Thầy giáo Trần, chú đưa ra một đề tài quá lớn, liên quan đến nhiều phương diện. Chân chính có thể giải quyết vấn đề này chỉ có thể là chính phủ, chứ không phải quần chúng nhân dân. Đương nhiên, còn cần quần chúng phối hợp và cố gắng.

- Đúng vậy, lãnh đạo Phạm nói rất đúng. Tôi chỉ là thuận miệng nói một câu này mà thôi. Vấn đề này thật ra rất lớn, cần chính phủ trù tính giải quyết. lãnh đạo Phạm không ngại ngàn dặm xa xôi đến thôn Đại Trần của chúng tôi, vì chúng tôi mà giải quyết khó khăn thì chúng tôi đã cảm ơn rất nhiều.

Thầy giáo Trần hơi ngượng ngùng nói.

Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:

- Thầy giáo Trần, cháu chỉ nói tới một vấn đề mang tính toàn cục. Tình huống cùng loại với thôn của mọi người, không cần nói là trong huyện Bách Sơn, mà còn khắp nơi trên cả nước. Dựa vào sức quần chúng nhân dân thì những vấn đề này sẽ không thể giải quyết. Nhưng chỉ giải quyết vấn đề khó khăn trong thôn Đại Trần thì cũng không phải là không thể làm. Như vậy đi, thỏa thuận ban đầu là hai trăm ngàn vẫn không đổi. Trong đó năm chục ngàn, dựa theo dự tính của chú, dùng để cải tạo lại trường học và phương diện dạy học cho tụi nhỏ trong thôn. Một trăm năm mươi ngàn còn lại sẽ thành lập một quỹ học tập, đặc biệt giúp cho những đứa trẻ trong thôn muốn thi lên đại học. Số tiền này không nhiều lắm, tạm thời chỉ có thể giúp đỡ cho sinh viên đại học hoặc cao đẳng mà thôi. Còn cấp hai và cấp ba vẫn cần cha mẹ học sinh tự mình nghĩ biện pháp. Đương nhiên, tôi sẽ nghĩ biện pháp thử xem có thể hay không gia tăng thêm một ít tài chính.

Thầy giáo Trần mừng quá, không kìm lòng nổi đứng dậy, nói:

- Lãnh đạo Phạm, nếu có thể được như vậy thì tốt quá rồi. Nói thật, thôn Đại Trần của chúng tôi chỉ có bần cùng lạc hậu, chứ bọn nhỏ thì không ngu, đầu óc vẫn rất thông minh, cũng có thể chịu được cực khổ. Chỉ cần có thể chu cấp cho bọn nhỏ học đại học thì có thể giải quyết vấn đề lớn rồi. Chỉ cần có thêm nhiều đứa trẻ ra ngoài học, gặp lớn quen mặt, thì nơi này mới có hy vọng.

- Đúng vậy, thầy giáo Trần, cháu chính là vì mục đích này mà tới. Muốn xây dựng quê hương thì phải dựa vào sức mình mà tạo nên năng lượng.

Phạm Hồng Vũ cũng đứng dậy, bắt tay thầy giáo Trần, mỉm cười nói.

- Như vậy, chuyện xây dựng trường học và quỹ học tập, toàn bộ nhờ thầy giáo Trần rồi. Mấy ngày nữa, tiền sẽ được chuyển xuống.

- Được, chỉ cần lãnh đạo Phạm tin tưởng, chuyện này tôi nhất định toàn lực ứng phó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.