- Chánh văn phòng Trịnh nói không sai, có lẽ sẽ nhanh chóng kết thúc điều tra. Chấm dứt sớm một chút cũng tốt.
Còn giả bộ nữa!
Tuy nhiên, Trịnh Mỹ Đường cũng có chút khâm phục bản lĩnh này của Phạm Hồng Vũ, còn nhỏ tuổi nhưng lại rất khó dò.
Nhưng cho dù cậu có ngụy trang đi chăng nữa thì cũng không cải biến được sự thật của tổ điều tra. Qua mười mấy phút nữa, cha của cậu sẽ không còn là Phó chủ tịch thường trực địa khu, vợ của cậu sẽ không còn Phó chủ tịch thường trực thị xã.
Đến lúc đó, để xem sắc mặt của cậu như thế nào.
Trịnh Mỹ Đường cũng không cùng Phạm Hồng Vũ võ mồm chi tranh, chỉ hút thuốc lá, nói chuyện phiếm với một vị dẫn đường của địa khu Ngạn Hoa.
Những cán bộ Ngạn Hoa khác thì chỉ cười theo, kính cẩn ngồi một bên.
Trừ đại nhân vật của tổ điều tra ra, ở trong này, Tào Thành, Trịnh Mỹ Đường và Phạm Hồng Vũ là ba người có địa vị cao nhất. Ba đại thư ký của Tỉnh ủy lần đầu tiên cùng nhau tập trung tại nhà khách Ngạn Hoa.
Đám người Khâu Minh Sơn thật ra rất nhanh chóng. Đám người Phạm Hồng Vũ vừa mới ngồi ở đại sảnh chưa được bao lâu thì mấy chiếc xe con lần lượt được lái tới cửa nhà khách. Đi đầu là chiếc Volga kiểu cũ của Khâu Minh Sơn.
Phạm Hồng Vũ, Tạ Văn Kiện lập tức đứng dậy, Tào Thành cũng đứng theo, cùng nhau đi ra ngoài.
Phạm Hồng Vũ đứng phía trước Tào Thành.
Trịnh Mỹ Đường do dự một chút lúc này mới chậm rãi đứng dậy, nhưng vẫn không đi về phía trước. Đây là nể mặt Khâu Minh Sơn. Dù sao trong số những Bí thư Địa ủy thành phố cấp địa, Khâu Minh Sơn vẫn có thể được xem là một nhân vật nổi danh. Nếu đổi thành một Bí thư Địa ủy khác, Trịnh Mỹ Đường chưa chắc đã đứng dậy.
- Xin chào, Bí thư Khâu.
Tào Thành đi nhanh hai bước, bắt tay Khâu Minh Sơn.
- Chánh văn phòng Tào, xin chào.
Khâu Minh Sơn khẽ gật đầu, thuận miệng hỏi:
- Tổ điều tra thông báo họp, không biết chủ đề cuộc họp là gì?
Tào Thành cười một chút, thoáng xấu hổ.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói;
- Tổ điều tra vừa mới đưa ra quyết định, vì để thuận lợi cho công tác điều tra có thể thuận lợi hoàn thành, khiến Chủ tịch địa khu Phạm và Chủ tịch thị xã Cao Khiết tạm thời nghỉ ngơi một thời gian.
Trong trường hợp công khai như vậy, tất nhiên là phải xưng hô quan hàm của Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết.
- Sao?
Khâu Minh Sơn hai hàng lông mày cau lại, cảm thấy bất ngờ, lại liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ một cái. Phạm Hồng Vũ gật đầu, xem như xác nhận.
Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết cũng từ đằng sau đi tới.
Bọn họ hiển nhiên là không nghe được Phạm Hồng Vũ nói gì với Khâu Minh Sơn. Phạm Vệ Quốc đi tới hỏi:
- Hồng Vũ, họp cái gì vậy?
Cao Khiết vẻ mặt cũng khá chú ý.
Thư ký Lý điện thoại trực tiếp cho Khâu Minh Sơn. Khâu Minh Sơn lại thông báo lại cho các đồng chí khác. Cao Khiết phát hiện, lãnh đạo thị xã chỉ có cô và Bí thư Thị ủy Nhạc Tây Đình là nhận được thông báo. Còn các lãnh đạo khác, bao gồm cả Chủ tịch thị xã thì chẳng thấy đâu.
Có vẻ hơi khác thường!
Phạm Hồng Vũ lại đem lời vừa nãy nói qua một lần, vẻ mặt vẫn mỉm cười.
Phạm Vệ Quốc thần sắc điềm tĩnh, gật đầu, không nói gì thêm.
Cao Khiết lại mỉm cười:
- Được thôi, tôi vừa lúc cũng muốn nghỉ ngơi mấy ngày, trở về Hồng Châu ngủ cho ngon giấc.
Phỏng chừng Phạm Hồng Vũ phải còn ở lại với tổ điều tra nên không thể đi chung với cô. Không có chồng đi cùng, đi dạo phố cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng đi ngủ còn hơn.
Tạ Văn Kiện chẳng hiểu ra làm sao.
Hai người này không ngờ lại điềm tĩnh như thế. Xem ra cũng không hổ danh là người một nhà.
Một vị nữ đồng chí của tổ điều tra đi tới, mỉm cười nói:
- Bí thư Khâu đến rồi à? Bên này xin mời. Chánh văn phòng Tào, Trưởng phòng Phạm, Chánh văn phòng Trịnh, xin mời.
Vị nữ đồng chí này là một vị Trưởng phòng của Các bộ và Ủy ban trung ương, cấp bậc thấp nhất trong tổ điều tra trung ương, trên cơ bản đảm nhiệm công tác thư ký. Đối với lãnh đạo địa khu Ngạn Hoa, cô chỉ mời một mình Khâu Minh Sơn. Còn Tào Thành, Phạm Hồng Vũ và Trịnh Mỹ Đường thì nhất nhất điểm danh. Có thể thấy được trong suy nghĩ của cô, cấp bậc vô cùng quan trọng.
Phạm Hồng Vũ chức vụ tuy thấp nhưng dù sao cũng là thư ký của Chủ tịch tỉnh, đại diện cho Vưu Lợi Dân ở Ngạn Hoa đi cùng tổ điều tra, nên cũng được đặc biệt lễ ngộ.
Các lãnh đạo địa khu khác cũng chỉ có thể tự mình giải tán.
Khâu Minh Sơn mỉm cười đáp lễ, rồi mọi người cùng hướng về phòng họp.
Cửa phòng họp, Tiết Ích Dân tự mình chờ đón. Khâu Minh Sơn bước tới vài bước, bắt tay Tiết Ích Dân.
Tiết Ích Dân mỉm cười nói:
- Thật ngại quá, Bí thư Khâu, quấy rầu công tác của mọi người. Vừa rồi tổ điều tra họp, có chút tình huống nhất định phải thông báo cho đồng chí địa phương một chút. Các vị, mời vào trong, Thượng lão lát nữa sẽ đến.
Khí độ nho nhã, cũng không khí thế hung bạo lập tức xuống tay ngay.
Tuy nhiên, Tiết Ích Dân tin tưởng, tin tức có liên quan, đám người Khâu Minh Sơn hẳn là đã biết. Tổ điều tra không giữ bí mật nội dung cuộc họp. Dù sao trong cuộc họp cũng sẽ thông báo, giữ bí mật cũng không quan trọng gì.
- Chủ nhiệm Tiết quá khách khí rồi. Toàn lực hiệp trợ công tác của tổ điều tra là nghĩa vụ của chúng tôi mà.
Khâu Minh Sơn tuân thủ lễ tiết quan trường nói.
- Bí thư Khâu, các vị, xin mời.
Tiết Ích Dân không có nói gì, lập tức mời mọi người vào bàn.
- Chánh văn phòng Dương, Vụ trưởng Tào….
Sau khi tiến vào hội trường, Khâu Minh Sơn cùng các thành viên khác của tổ điều tra chào hỏi nhau. Tào Tuấn Thần mỉm cười đáp lễ, còn Dương Dật Thì thì hơi ngượng ngùng, cảm giác mình đã không cố gắng, cảm thấy có lỗi với đồng chí Ngạn Hoa.
Tính cách này của Dương Dật Thì không ngờ đã nằm ở vị trí cấp thứ trưởng mà cũng có. Tuy nhiên, bất luận một cán bộ đạt đến vị trí cao như vậy, khẳng định là có chỗ hơn người. Xuất thân con cháu quý tộc như Dương Dật Thì thì rất nhiều, nhưng thân ở địa vị cao như ông thì ít càng thêm ít.
Có thể thấy được quan trường chi đạo cũng không có quy tắc đã định.
Trong phòng họp mọi người đề tề tụ đông đủ, Thượng Vi Chính rốt cuộc cũng cúp điện thoại xuống. Kết nối với Vinh Khải Cao hơi có chút khó khăn. Vinh Khải Cao tựa hồ đối với quyết định này của tổ điều tra hơi có chút ý tưởng, lại mịt mờ đề xuất ý kiến của mình. Nhưng Thượng Vi Chính vẫn rất kiên trì.
Đây cũng là tính cách của Thượng Vi Chính, một khi làm ra quyết định gì thì sẽ không bao giờ thay đổi.
Chẳng sợ đối mặt với lão Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao.
Cuối cùng, Vinh Khải Cao lại làm ra nhượng bộ, đồng ý để cho Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết đến tỉnh để báo cáo công tác, thuận tiện nghỉ sáu bảy ngày.
Đây là điểm mấu chốt của Vinh Khải Cao.
Vinh Khải Cao đã nói rất rõ cho Thượng Vi Chính biết. Kỳ hạn mà chúng tôi có thể tiếp nhận chỉ là bảy ngày. Sau bảy ngày, không cần quan tâm tổ điều tra có làm xong công tác hay không, Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết sẽ trở lại Ngạn Hoa, làm tiếp công việc của mình.
Thượng Vi Chính đã đồng ý.
Thư ký Lý vẫn luôn đứng chờ liền vội vàng tiến lên một bước, nhẹ giọng nói:
- Thủ trưởng, các đồng chí ở Ngạn Hoa đều đã tới rồi.
- Ừ, chúng ta qua đó đi.
Thượng Vi Chính đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi bước ra.
Thư ký Lý theo sát phía sau.
Vừa mới ra đến cửa, thư ký Lý còn chưa kịp đóng cửa thì điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên. Thượng Vi Chính cũng không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước. Thư ký Lý do dự một chút, quay người trở lại nghe.
Có thể trực tiếp gọi điện thoại đến phòng Thượng Vi Chính, sao có thể là bình thường?
Phòng họp ở lầu hai, còn phòng của Thượng Vi Chính ở lầu ba. Thượng Vi Chính khi tới cửa phòng họp, tiếng bàn tán xôn xao trong phòng đột nhiên dừng lại. Các cán bộ đồng loạt đứng dậy, hướng Thượng Vi Chính mỉm cười gật đầu chào hỏi, bao gồm cán bộ sắp được “nghỉ ngơi” Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết cũng không ngoại lệ.
Thượng Vi Chính khẽ gật đầu, đang muốn vào cửa thì đằng sau vội vã vang lên tiếng bước chân, là thư ký Lý chạy tới. Thư ký Lý trán đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt lo lắng, mắt thấy Thượng Vi Chính đang định bước vào phòng thì không kìm nổi kêu lên một tiếng:
- Thủ trưởng….
Thượng Vi Chính dừng bước, quay đầu lại nhìn thư ký Lý, cau mày lại.
Thư ký Lý ở bên cạnh ông đã hai năm. Trong hai năm qua chưa từng thấy y có bộ dạng như vậy.
Hay là đã xảy ra chuyện đại sự gì?
Tiết Ích Dân và Trương Lực Hoa cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Mắt thấy thư ký của Thượng Vi Chính thất kinh như vậy, thật sự là không đơn giản.
- Thủ trưởng….
Thư ký Lý bước nhanh đến bên cạnh Thượng Vi Chính, tiến sát lỗ tai của Thượng Vi Chính, hạ giọng nói:
- Là điện thoại của Thủ trưởng Thịnh, đồng chí Ninh Ích tự mình gọi tới.
- Cái gì?
Thượng Vi Chính sắc mặt biến đổi, rốt cuộc lộ ra thần sắc giật mình.
Ông đương nhiên biết Thủ trưởng Thịnh chính là thủ trưởng văn phòng tối cao. Đồng chí Ninh Ích là thư ký của thủ trưởng. Rốt cuộc không nghĩ tới cú điện thoại vừa rồi là Ninh Ích tự mình gọi tới.
Sau cơn giật mình, Thượng Vi Chính lập tức xoay người, không kêu một tiếng, liền đi lên lầu, bước chân dồn dập. Thư ký Lý cũng không nói một tiếng, gắt gao đi theo, đồng thời đưa tay lau mồ hôi lạnh.
Trong phòng họp lập tức trở nên yên tĩnh. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết là đã xảy ra chuyện quan trọng gì, trong khoảng thời gian ngắn ai cũng không dám mở miệng nói chuyện. Có thể làm cho Thượng Vi Chính giật mình, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết liếc mắt nhìn nhau, nở một nụ cười thản nhiên.
Vòng qua cầu thang lên lầu, Thượng Vi Chính bước chân nhanh hơn, tiến về phòng của mình.
Điện thoại đã cúp.
Để cho đồng chí Ninh Ích ở đầu dây bên kia chờ, rõ ràng là không lễ phép.
Thư ký Lý rất nhanh tiến về phía trước, cầm điện thoại gọi ra ngoài. Điện thoại sau khi được bấm, chưa đợi nối máy, thư ký Lý đã đưa cho Thượng Vi Chính. Cuộc điện thoại này không thể để cho người bên kia chờ, bằng không thì Thượng Vi Chính không khỏi có vẻ môn bài rất lớn, trước mặt đồng chí Ninh Ích tự cao tự đại.
- Đồng chí Ninh Ích, xin chào, tôi là Thượng Vi Chính. Haha, là tôi, là tôi. Xin hỏi đồng chí Ninh Ích có gì chỉ bảo?
- Thượng lão, chỉ thị thì không dám…
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói già nua. Dù sao thì đồng chí Ninh Ích cũng đã gần sáu mươi rồi, xưng hô Thượng lão cũng là vì xuất phát từ lễ tiết cần thiết.
- Thượng lão, các người ở Ngạn Hoa điều tra thuận lợi không?
- Coi như thuận lợi, đồng chí Ninh Ích…
Thượng Vi Chính hỏi dò.
- Thượng lão, là như vầy, sáng hôm nay, có một số đồng chí lão thành của Ngạn Hoa, haha, đều là bạn cùng chiến đấu với Thủ trưởng lúc xưa, đến tâm sự với thủ trưởng tình hình Ngạn Hoa gần đây. Thủ trưởng muốn tìm hiểu một chút, công tác điều tra ở Ngạn Hoa của mọi người có được tiến hành thuận lợi hai không?
Đồng chí Ninh Ích thanh âm rất dịu dàng, nhưng Thượng Vi Chính nghe qua tai lại như sấm sét, ầm ầm rung động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]