Chương trước
Chương sau
Thái độ của Dương Dật Thì thật ra nằm trong dự liệu của Trương Lực Hoa. Ông cụ Dương gia và Trương lão hoàn toàn không hợp nhau, Dương lão là người kiên định ủng hộ phái thủ trưởng. Thủ trưởng tối cao nói gì thì tuyệt đối tuân theo.

Lần này, Dương Dật Thì lấy thân phận là người phụ trách văn phòng Ủy ban Thuế công tham gia tổ điều tra, nghe nói cũng là Dương lão và Bảo lão và người có công lớn của phái Thủ trưởng ra mặt can thiệp. Trương lão chỉ phái cháu họ mình ra mặt, Dương lão thì độc hơn, trực tiếp khiến con trai mình ra trận. Điều này cũng phù hợp với tính nết của Dương lão. Dương lão trong chiến tranh nổi tiếng là nóng nảy, bất cứ kẻ địch nào nghe tiếng của ông cũng đều trong lòng run sợ. Năm đó ở dưới trướng thủ trưởng, chưa bao giờ bị bại, bách chiến bách thắng. Không ít ngụy quân vừa nghe nói đối diện là Dương tư lệnh thì cuộc chiến này không cần đánh, ngụy quân đã bỏ chạy rồi.

Bởi vì Dương gia quân có một đặc điểm, trên chiến trường không thích tiếp nhận đầu hàng. Cũng không phải nói là Dương tư lệnh không muốn bắt tù binh, mấu chốt là không có thời gian, đồng thời thật sự không thể rút ra được nhân sự để quản lý những tù binh đó. Khi đang hừng hực khí thế chiến thắng, ai đâu mà bình tĩnh xử trí hàng binh chức? Thừa dịp đưa ra một thương quật ngã ngay tại chỗ cho rồi.

Là Hán gian, vốn là chết vẫn chưa hết tội.

Cho nên trong lúc kháng chiến, Dương tư lệnh bắt tù binh ít hơn so với những vị huynh đệ khác, và giết chết địch nhân nhiều hơn so với những vị huynh đệ khác.

- Khốn kiếp, lưu lại chỉ tổ tốn lương thực.

Đây là “danh ngôn chí lý” của Dương tư lệnh trong chiến tranh. Tất cả những binh sĩ trong quân đội đều trung thực chấp hành.

Nếu nói Dương tư lệnh bởi vậy mà phải chịu phê bình, nói ông không chú ý chính sách của đảng thì Dương tư lệnh sẽ khiêm tốn nhận phê bình nhưng kiên quyết không chịu sửa chữa. Theo Dương tư lệnh thì chính là giết một người thì bớt phiền toái một người. Lưu lại đám người đó, nếu tái gây sự, lại phải giết thêm lần nữa, chẳng phải phiền toái hơn sao?

Nếu Phạm Hồng Vũ sinh ra sớm vài thập niên, nhất định sẽ là ủng hộ Dương tư lệnh.

Dương Dật Thì có phần ảnh hưởng của ông cụ, thân thể cường tráng, tính tình kiên nghị. Lúc này ra mặt phản đối ý kiến của Trương Lực Hoa là chuyện đương nhiên.

Trương Lực Hoa thản nhiên nói:

- Chánh văn phòng Dương, anh khả năng là hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi không phải nói là xử phạt những cán bộ đó mà tạm thời cách chức bọn họ, để chúng ta có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ điều tra.

Dương Dật Thì hai hàng lông mày nhíu lại, nói:

- Cục trưởng Trương, tôi không phải là không lý giải được suy nghĩ của anh. Nhưng hiện tại công tác điều tra hết thảy đều thuận, không có bất cứ kẻ nào quấy nhiễu. Chúng ta trong quá trình điều tra, cũng cẩn thận hỏi qua những cán bộ quần chúng bị điều tra, cũng không phát hiện được có người âm thầm khống chế và điều khiển bọn họ. Cục trưởng Trương, làm việc gì cũng phải thật sự cầu thị, không thể bằng phán đoán thì có thể đưa ra kết luận. Như vậy là không thích hợp!

Dương Dật Thì quả nhiên là rất có phong cách của cha, nói chuyện một chút cũng không quanh co, không chút khách khí.

Trương Lực Hoa khuôn mặt lập tức trầm xuống, cả giận nói:

- Chánh văn phòng Dương, đây là có ý gì? Chẳng lẽ tôi có tư tâm gì sao? Tôi và cán bộ Ngạn Hoa không thù không oán, đối với bọn họ cũng không có thành kiến, tôi làm vậy chỉ vì muốn cho công việc tốt hơn thôi. Hơn nữa, tôi vừa rồi nói rất rõ ràng, làm việc phải có tốt có xấu, không phải tất cả đều là tốt cả. Hiện tại, tình huống điều tra của chúng ta đều nghiêng về một bên, chẳng lẽ không có gì khả nghi sao?

Trương Lực Hoa tính cách cũng không phải hòa nhã.

Dương Dật Thì cả cười, lãnh đạm nói:

- Cục trưởng Trương, công tác không phải là làm như vậy. Được, cho dù là dựa theo lời anh nói, trong lúc này có chỗ khả nghi, và chúng ta phải cải tiến phương pháp, đem những điểm khả nghi này điều tra cho rõ ràng. Nhưng nó sẽ khiến người khác nghĩ rằng chúng ta đang muốn mượn đầu người lập uy. Chẳng lẽ cơ quan công an không phá được án thì sẽ bắt hết tất cả những người bị hiềm nghi sao? Hay là đánh giặc, đánh không thắng người ta thì bắt Tư lệnh viên rút lui. Chẳng có đạo lý này.

Trương Lực Hoa trên cổ nổi gân xanh, hai mắt mở to, thở phù phù, trong khoảng thời gian ngắn không nói nên lời.

Tiết Ích Dân khẽ thở dài.

Trương Lực Hoa này đúng là người ngu ngốc. bình thường cứ ỷ vào tấm biển lớn của Trương gia, rêu rao chung quanh, người khác nể ông ta ba phần thì ông ta liền mắc lỗi ngay. Hiện tại gặp phải loại con cháu quý tộc da trâu hò hét như Dương Dật Thì, một chút cũng không thèm nể mặt thì kết quả là rụt rè rồi.

Trong lúc này, Tiết Ích Dân tất nhiên là phải tự mình ra mặt. Không vì cái gì khác, vì Trương Lực Hoa là thuộc hạ của ông. Ông cũng phải vì cấp dưới của mình mà ngẩng đầu, huống chi ông và Trương lão quan hệ không tầm thường.

- Chánh văn phòng Dương, Cục trưởng Trương đề nghị cũng là vì muốn cho công tác được thuận lợi. Hơn nữa, cậu ấy cũng chỉ có đề xuất tạm thời cách chức những cán bộ có liên quan, đây không tính là xử phạt.

Tiết Ích Dân mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa, lời nói nhỏ nhẹ.

- Tạm thời cách chức? Chủ nhiệm Tiết, chúng ta lấy lý do để tạm thời cách chức bọn họ? Tạm thời cách chức bao lâu? Chủ nhiệm Tiết, tôi không phải là nói móc, nhưng trong tình huống trước mắt, tạm thời cách chức cán bộ Ngạn Hoa trên thực tế cũng chính là xử phạt. Điều tra còn chưa kết thúc, trước tiên liền xử phạt cán bộ, cái lý này không hợp gì cả. Hơn nữa, chúng ta xử phạt cán bộ, có phải hay không cũng nên điện thoại thông báo cho lãnh đạo chủ chốt của tỉnh Thanh Sơn?

Dương Dật Thì nửa bước không lùi, vẫn cố gắng, hơn nữa còn rất mờ mịt nói rằng Tiết Ích Dân đang soi mói.

Tiết Ích Dân cũng không tức giận, mỉm cười nói

- Điều này là đương nhiên, nhất định là phải gọi điện thoại cho lãnh đạo tỉnh Thanh Sơn biết. Tuy nhiên, chúng ta cũng phải đưa ra quyết định rồi mới thông báo cho bọn họ.

Dương Dật Thì còn định nói thêm thì Thượng Vi Chính đã nhẹ nhàng xua tay, nói:

- Đồng chí Ích Dân, đồng chí Dật Thì, tạm thời không cần tranh luận. Đồng chí Lực Hoa, trước tiên cứ nói hết ý kiến của cậu. Cậu cho rằng, nếu tạm thời cách chức cán bộ đó thì công tác điều tra sẽ thuận lợi hoàn thành?

Dương Dật Thì trên trán nổi lên gân xanh.

Tào Tuấn Thần ngồi bên cạnh Dương Dật Thì nhẹ nhàng kéo ống tay áo của ông ta một chút, lắc đầu rất nhẹ.

Nguồn gốc của tổ điều tra Tào Tuấn Thần rất rõ ràng. Trương Lực Hoa chỉ là chịu sai khiến xung phong, giống như quan tiên phong mà thôi. Không có Tiết Ích Dân ủng hộ và Thượng Vi Chính cho phép, ông ta tuyệt đối không dám đề nghị như vậy.

Có lẽ trong mắt Trương Lực Hoa, cán bộ địa khu Ngạn Hoa này, bao gồm cả Bí thư Địa ủy Khâu Minh Sơn, cũng không tính là một nhân vật, nhưng Vinh Khải Cao và Vưu Lợi Dân thì lại rất có sức ảnh hưởng. Trương Lực Hoa rất rõ ràng thái độ của Vinh Khải Cao và Vưu Lợi Dân, làm sao có thể không biết mình sẽ đề xuất như vậy. Vinh Vưu hai vị sắc mặt không phải càng thêm khó coi sao?

Hiện tại thái độ của Thượng Vi Chính đã sáng tỏ, còn thiếu chính miệng nói ra mà thôi.

Tào Tuấn Thần tính tình cũng chưa nói tới là bình thản, tuy nhiên, so sánh với Dương Dật Thì thì giỏi hơn nhiều.

Trương Lực Hoa nghe vậy liền gật đầu một cái, nói:

- Vâng, Thượng lão, tôi cho rằng ai chủ quản công tác này thì tạm thời người đó tránh mặt đi. Ở thị xã Ngạn Hoa theo dõi công tác này chính là Phó chủ tịch thường trực thị xã đồng chí Cao Khiết, ở địa khu là Phó chủ tịch thường trực địa khu Phạm Vệ Quốc. Còn có Bí thư Thị ủy Ngạn Hoa đương nhiệm Nhạc Tây Đình, trước kia là Chủ tịch thị xã. Doanh nghiệp nhà nước khi thay đổi chế độ, công tác này cũng là do ông ta quản lý. Tôi cho rằng ba vị cán bộ này tạm thời nên tránh mặt.

Sau khi bị Dương Dật Thì cường lực đánh trả, Trương Lực Hoa cũng cải biến thuật ngữ, đem chữ “tạm thời cách chức” thành “tạm thời tránh mặt”, nhưng ý tứ trong đó là giống nhau.

Tiết Ích Dân khẽ mỉm cười nói:

- Cục trưởng Trương, đồng chí Nhạc Tây Đình là Bí thư Thị ủy, quản lý toàn bộ. Để cho cậu ấy tránh mặt chỉ sợ ảnh hưởng không được tốt, sẽ ảnh hưởng đến công tác bình thường của thị xã Ngạn Hoa.

Tối hôm qua, về vấn đề này, Tiết Ích Dân và Trương Lực Hoa đã thảo luận qua. Cuối cùng nhận định, lấy Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết khai đao là tốt nhất. Vốn ý tứ của Tiết Ích Dân là tập trung tất cả hỏa lực trên người Phạm Vệ Quốc, tránh đi những cán bộ khác. Cao Khiết chức vụ tuy thấp nhưng dù sao cũng là cháu gái của Tào Tuấn Thần, đề xuất tạm thời cách chức Cao Khiết, chỉ sợ Tào Tuấn Thần sẽ có ý kiến. Hơn nữa, cha của Cao Khiết là Bí thư Thành ủy Hồng Châu Cao Hưng Hán, Cao gia trong cao tầng còn có những thân thích khác. Bản thân lại là nữ Phó chủ tịch trẻ tuổi nhất tỉnh Thanh Sơn. Lấy cô khai đao thì có chút không ổn, sẽ khiến cho toàn bộ Cao gia đều liên lụy vào. Hơn nữa Tào gia cũng không dễ ứng đối.

Duy chỉ có cha con Phạm gia là căn cơ không lớn, xuất thân bình dân, chẳng có chỗ dựa ở cao tầng. Tuy nói Phạm Hồng Vũ là vị hôn phu của Cao Khiết, nhưng chung quy vẫn còn chưa kết hôn. Đem Phạm Vệ Quốc tạm thời cách chức chắc có lẽ sẽ không chọc giận Cao Hưng Hán. Trong ván cờ của cao tầng, bất cứ kẻ nào cũng phải chú ý cẩn thận. Nếu không làm suy giảm Cao Hưng Hán, Cao gia căn bản sẽ không dính vào. Tào Tuấn Thần, Tào Tuấn Minh càng thêm thận trọng đối đãi.

Tuy nhiên, ở trong cuộc họp, Trương Lực Hoa tất nhiên phải lôi cả Cao Khiết và Nhạc Tây Đình ra. Đây giống như là việc “bán giá trên trời”. Người mua có thể ngay tại chỗ trả tiền. Trương Lực Hoa vừa nói xong, Tiết Ích Dân liền chủ động ra mặt, đem Nhạc Tây Đình bỏ qua một bên, biểu hiện ông một lòng vì công, không có bất luận một thành kiến nào.

Về phần Cao Khiết, đó là do Tào Tuấn Thần trả giá. Chỉ cần Tào Tuấn Thần mở miệng, Tiết Ích Dân và Trương Lực Hoa sẽ nể mặt của ông. Tào Tuấn Thần cũng sẽ không tiếp tục bất bình vì Phạm Vệ Quốc.

Cũng không thể chúng ta đề xuất ba cán bộ tạm thời cách chức thì các người tất cả đều phủi đi sạch sẽ.

Nếu như vậy thì mặt mũi của Tiết Ích Dân và Trương Lực Hoa để ở đâu?

Không ngờ Tào Tuấn Thần lại không nói một tiếng, căn bản giống như chẳng có bất cứ một quan hệ nào với Cao Khiết. Các người muốn xử lý sao thì xử lý.

Dương Dật Thì lại nhịn không được, nhíu mày hỏi:

- Năm ngoái, doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa làm thí điểm thay đổi chế độ, Phạm Vệ Quốc vẫn là Chủ tịch huyện Vũ Dương, phân công quản lý việc này là Phó chủ tịch thường trực địa khu Triệu Học Khánh. Tình huống của Cao Khiết cũng giống như vậy, lúc đó chỉ là một Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư. Còn ở thị xã quản lý công tác này chính là Phó chủ tịch thường trực thị xã Lục Nguyệt. Lục Nguyệt còn ở Nhật báo Thanh Sơn phát biểu một bài văn, vì công tác này mà tạo dư luận tuyên truyền. Hiện tại Triệu Học Khánh và Lục Nguyệt cũng đã tạm rời cương vị công tác, lại bắt Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết gánh vác trách nhiệm này, tôi cho rằng không ổn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.