Chương trước
Chương sau
- Không có, chỉ là vấn đề này thôi.

Tăng Quan Thanh đột ngột nói.

Trương Lực Hoa không khỏi sửng sốt, rất kinh ngạc nói:

- Làm sao mà chỉ một vấn đề này thôi? Anh là cán bộ cách mạnh, quân nhân tàn tật, chiến sĩ thi đua toàn tỉnh, đó là một sự bảo đảm. Sao có thể nói cho anh thất nghiệp là thất nghiệp được? Không phát tiền lương là không phát được?

Phạm Hồng Vũ và Tạ Văn Kiện liếc mắt nhìn nhau.

Xem ra Trương Lực Hoa đã tức giận rồi, công nhiên xúi khiến kể tội. Đương nhiên, tổ điều tra không phải là cơ quan công an phá án, không chú ý nhiều đến như vậy. Nhiệm vụ chủ yếu chính là đem vấn đề làm cho rõ ràng, xui khiến nhận tội là không được phép. Chỉ có điều Trương Lực Hoa làm như vậy là hơi chút không để ý đến thể diện.

Có lẽ Trương Lực Hoa cảm thấy Phạm Hồng Vũ và Tạ Văn Kiện cùng với các cán bộ đi cùng cấp bậc quá thấp, căn bản không thèm để ý đến cái nhìn của bọn họ. Trương Lực Hoa mục tiêu rất rõ ràng, chính là nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ. Về phần dùng thủ đoạn nào thì không cần so đo, chỉ cần không quá giới hạn là được.

Tăng Quan Thanh cười ha hả nói:

- Không có chuyện này, bọn họ vẫn phát tiền lương cho tôi. Lúc trước ưu hóa tổ hợp, bọn họ cũng không phải là cho tôi thất nghiệp mà là thăng quan đấy, làm Phó tổng giám đốc. Haha….

Tiếng cười có chút sang sảng.

Trương Lực Hoa nhìn Tiết Ích Dân, ánh mắt hơi mê hoặc.

Như thế nào, chẳng lẽ Lục Nguyệt cung cấp tin tình báo không chính xác?

Tiết Ích Dân khẽ gật đầu, biên độ động tác rất nhỏ, nếu như không cẩn thận quan sát, gần như không phát hiện được ông ta đang gật đầu.

Thượng Vi Chính cũng không ngăn cản Trương Lực Hoa mở miệng hỏi. Lấy thân phận và địa vị của ông ta, hôm nay có thể tự mình đến thung lũng Thụ Đình đã là rất khó rồi.

Thượng Vi Chính chưa bao giờ khinh thường chàng thanh niên này.

Chỉ nhìn một cách đơn thuần lý lịch của Phạm Hồng Vũ, Thượng Vi Chính trong đầu ý niệm đầu tiên là chàng thanh niên này không đơn giản. Chỉ là một sinh viên trường cảnh sát, tốt nghiệp cũng mới ba năm nhưng đã trở thành thư ký Chủ tịch tỉnh mấy tháng.

Chuyện như vậy, Thượng Vi Chính trước kia chưa bao giờ nghe thấy qua. Từ sau khi đảm nhiệm lãnh đạo cấp tỉnh bộ, thư ký của ông cho tới bây giờ đều không dưới bốn mươi.

Nếu như Phạm Hồng Vũ không có vài phần bản lãnh thì Vưu Lợi Dân làm sao mà coi trọng được?

Tào Thành, Phạm Hồng Vũ và Trịnh Mỹ Đường trên thực tế là đại diện cho Vinh Khải Cao, Vưu Lợi Dân và Viên Lưu Ngạn ở trong tổ điều tra. Ít nhất có thể chứng minh Phạm Hồng Vũ có thể đánh đồng với hai vị thư ký tư cách lão làng kia.

Trước khi tới Thanh Sơn, Thượng Vi Chính đã cẩn thận phân tích vận mệnh chính trị của Thanh Sơn. Vinh Khải Cao thái độ không rõ, còn Viên Lưu Ngạn thì không cần lo lắng, Vưu Lợi Dân thì đang toàn lực ủng hộ doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Thượng Vi Chính trực tiếp điểm danh Phạm Hồng Vũ đi theo.

Thượng Vi Chính rất muốn làm rõ ràng, đám người Vưu Lợi Dân, Phạm Hồng Vũ rốt cuộc có sách lược ứng đối gì.

Binh pháp Tôn Tử có nói: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Không thăm dò chi tiết của đối thủ thì Thượng Vi Chính tuyệt không mù quáng. Một khi quyết sách sai lầm thì có thể bị hãm sâu trong vùng bùn, khó có thể tự kềm chế được. Thanh danh một đời sẽ trôi theo nước chảy.

Hiện tại Trương Lực Hoa thay ông đặt câu hỏi, Thượng Vi Chính tất nhiên sẽ không ngăn trở. Mình trần ra trận thì vĩnh viễn không phải là hành động của Thống soái.

-Thế tại sao anh lại trở về nhà?

Trương Lực Hoa nghi ngờ hỏi.

- Tự mình yêu cầu trở về. Cái chức Phó tổng giám đốc của bọn họ tôi thật không làm được. Để cho tôi làm cái công việc trợ cấp cho cán bộ công nhân viên chức thất nghiệp, tôi làm như thế nào đây? Đều là đồng nghiệp làm với nhau nhiều năm, tôi như thế nào mở miệng? Chẳng lẽ tự nói chính mình thoải mái cầm tiền lương ông chủ Hongkong phát rồi đưa cho bọn họ về nhà làm phí sinh hoạt? Đây tuyệt đối tôi không thể làm được.

Trương Lực Hoa ánh mắt sáng ngời, vội hỏi:

- Nói như vậy, anh phản đối cách giải quyết này của bọn họ?

- Đương nhiên là phản đối, tôi không phải vừa mới nói sao? Bộ dạng như vậy thì tôi làm không được. Các người muốn cải cách, tôi không có ý kiến. Công ty không kiếm được tiền, luôn phải nhờ tài chính trợ cấp, đây không phải là một biện pháp. Nhưng cải cách không phải là đem những lão công nhân viên chức cho về nhà hết. Có một số người gánh nặng trong nhà, là lao động chính, cả gia đình chỉ sống nhờ tiền lương của một người. Cho họ nghỉ việc, chỉ phát chút tiền sinh hoạt phí thì làm sao mà sống nổi? Để cho cả gia đình già trẻ ăn không khí sao? Cải cách nhưng không thể đem chế độ sở hữu toàn dân sửa lại, không thể đem tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội khoa học sửa lại. Tôi chỉ có ý kiến về vấn đề này. Cục trưởng Trương, các người nếu là tổ điều tra đến từ trung ương, tôi có một thỉnh cầu, vấn đề này nhất định phải được giải quyết.

- Đương nhiên, đương nhiên, chúng tôi là vì giải quyết những vấn đề này mà tới.

Trương Lực Hoa mừng rỡ.

Lão già ngoan cố này rốt cuộc đã nói đến điểm chính.

- Giám đốc Tăng, tình huống mà anh phản ánh rất là quan trọng. Chế độ sở hữu của doanh nghiệp nhà nước là không thể sửa đổi. Người Hongkong làm như vậy là không thích hợp. Thị ủy và UBND thị xã trong chuyện này nhất định phải có trách nhiệm. Công ty bách hóa làm như vậy là không được, nhất định phải sửa đổi. Ý kiến của anh là như vậy phải không?

Trương Lực Hoa sắc mặt xui khiến càng ngày càng rõ ràng, cười tủm tỉm, thái độ trở nên vô cùng hòa ái.

Tăng Quan Thanh lại trừng mắt lên, xua tay nói:

- Không phải, không phải, Cục trưởng Trương, ngài hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi không phải ý này…

- Anh không phải ý này vậy là ý gì?

Trương Lực Hoa ngạc nhiên, hơi không hiểu ra sao. Lão già này có phải hồ đồ rồi không, sao lại ăn nói bừa bãi như vậy? Vừa mới cõi lòng đầy căm phẫn cáo trạng, trong nháy mắt lại thay đổi quẻ?

- Cục trưởng Trương!

Tăng Quan Thanh trở nên nghiêm túc, ngồi thẳng người.

- Ngài đã hoàn toàn lý giải sai ý tứ của tôi. Vị đồng chí kia, đoạn tôi nói vừa nãy cậu phải viết rõ ràng. Không phải tôi nói mà là Cục trưởng Trương nói, tôi không phải là ý tứ đó.

Lời này là hướng về viên thư ký đang làm công tác ghi chép.

Trương Lực Hoa sắc mặt sa sầm xuống, trong mắt ánh lên lửa giận.

Tăng Quan Thanh đây là nói ông gian dối?

Quả thực là buồn cười!

Trương Lực Hoa là loại thân phận nào,

Tiết Ích Dân hai hàng lông mày nhíu chặt lại, chậm rãi nói:

- Giám đốc Tăng, mời anh nói lại cho rõ ràng một chút, tôi nghe qua cũng có chút hồ đồ. Cục trưởng Trương chẳng qua là thuật lại ý kiến của anh mà thôi.

- Không đúng, ý kiến của anh ta và tôi không phải là một, khái niệm khác nhau.

Tăng Quan Thanh không chút khách khí bác bỏ lời nói của Tiết Ích Dân.

Tiết Ích Dân sắc mặt trở nên không tốt.

Cái lão già này ăn nói làm sao vậy?

Tăng Quan Thanh không chút để ý Tiết Ích Dân và Trương Lực Hoa, nghiêm nghị nói:

- Thượng lão, Chủ nhiệm Tiết, Cục trưởng Trương, ý kiến của tôi rất rõ ràng. Thứ nhất, thuộc tính chế độ sở hữu của công ty bách hóa Ngạn Hoa là không thể thay đổi. Bất kể cải cách như thế nào cũng phải là xí nghiệp quốc doanh. Thứ hai, cán bộ công nhân viên chức ban đầu không thể tùy tiện cho nghỉ việc, nhất định phải an trí thích đáng.

- Đúng vậy, không phải là….

Trương Lực Hoa nói.

Tăng Quan Thanh không chút khách khí cắt đứt lời của Trương Lực Hoa, nói:

- Không phải, ngài nghe lời tôi nói hết đã. Tôi cũng không nói là công ty bách hóa Ngạn Hoa không thể cải cách, mà nói là phương thức cải cách nên thương lượng lại. Nhưng, sửa chữa nhất định là phải sửa, không thay đổi không được. Cách giải quyết của chúng ta trước kia không đúng, hàng năm thua lỗ phải nhờ đến tài chính trợ cấp. Đó là một vấn đề lớn. Nếu không cải cách thì tài chính cũng không đủ sức, sớm hay muộn cũng phải đóng cửa. Ông chủ Hongkong Hoàng Văn Việt kia tính tình cũng không được tốt, cứ tự cho mình là đúng và lợi hại. Nhưng anh ta quả thật là có bản lĩnh, điểm này không thể không thừa nhận. Anh ta vừa tiếp nhận được hai tháng, công ty bách hóa liền xoay chuyển, chẳng những không cần tài chính trợ cấp mà còn có thể nộp thuế cho chính phủ. Dựa theo biện pháp của anh ta, công ty bách hóa liền trở nên sống động. Đây là chuyện tốt, chúng ta không nên phản đối. Phương thức cải cách chưa xong thì nên thương lượng lại. Cái gì cần thì sửa chứ không thể phủ định hoàn toàn. Nếu trở lại trước kia thì không phải chỉ mấy người thất nghiệp mà toàn bộ sẽ không còn cơm ăn.

- Ông…!

Trương Lực Hoa thiếu chút nữa bị Tăng Quan Thanh làm cho hôn mê, hai mắt mở lớn, một lúc sau cũng không nói ra lời.

- Cục trưởng Trương, nhìn ra được, các người là muốn phủ định toàn bộ cải cách của công ty bách hóa. Như vậy là không được. Người ta làm tốt, đương nhiên là phải khẳng định. Nếu không thì Hoàng Văn Việt chạy tới Ngạn Hoa làm gì? Đương nhiên là để kiếm tiền. Anh ta không phải là Đảng viên, không cần phải vì nhân dân mà phục vụ.

- đồng chí Tăng Quan Thanh!

Lần này, Trương Lực Hoa cắt ngang lời nói của Tăng Quan Thanh, thần sắc trở nên vô cùng nghiêm khắc.

- Ông không được suy đoán lung tung ý đồ của tổ điều tra. Đó là sai lầm đấy. Sai lầm chính trị nghiêm trọng. Ông thân là đảng viên, khi nói chuyện phải chú ý.

Tăng Quan Thanh không sợ, cười ha hả, cao giọng nói:

- Cục trưởng Trương, ngài cũng đừng chụp mũ tôi, tôi không sợ đâu. Tôi cả đời đi đứng ngay thẳng. Chúng ta là người của chính đảng, chú ý nhất chính là thực sự cầu thị. Năm đó Hồng Quân náo loạn, chính là vì cái gì? Là để cho dân chúng nghèo khó trong cả nước có được cơm ăn áo mặc, có được những ngày an lành hạnh phúc. Cho nên, làm việc thì phải một phân thành hai, phải dùng ánh mắt chủ nghĩa duy vật biện chứng mà xem, không thể chụp mũ bừa bãi. Như vậy không phải là thật sự cầu thị rồi.

Trương Lực Hoa giận dữ, đứng phắt dậy, căm tức nhìn Tăng Quan Thanh nói:

- Thang Tu Quyền, ông còn chưa đủ tư cách để giáo huấn tôi đâu. Những lời này là ai dạy ông nói?

Rất hiển nhiên, Trương Lực Hoa cho rằng Tăng Quan Thanh chưa đủ gan giáp mặt giáo huấn ông như vậy. Sau lưng nhất định có người sai khiến.

Nhất định phải bắt được người này.

Tăng Quan Thanh cũng đứng lên, đang muốn nói chuyện thì bà Năm, vốn đang giữ im lặng bỗng nhiên mở miệng nói:

- Cục trưởng Trương, những lời này không phải là nó nói mà là Bí thư Thịnh nói.

- Bí thư Thịnh? Ai là Bí thư Thịnh?

Trương Lực Hoa chuyển hướng sang bà Năm, nổi giận đùng đùng hỏi, khuôn mặt đỏ bừng, rõ ràng là bị chọc tức.

Bà Nam khẽ thở dài, giơ tay chỉ vào trong nhà, nói:

- Đã hơn năm mươi năm rồi. Năm đó, khi Bí thư Thịnh đến nơi này của chúng tôi làm cải cách ruộng đất, chính là ở tại nhà của tôi. Trong gian phòng kia ở lại rất nhiều ngày. Ông ấy đã nói với chúng tôi như vậy, là người của Đảng, chú ý nhất chính là thật sự cầu thị…

- Người nào là Bí thư Thịnh?

Trương Lực Hoa lại một tiếng quát hỏi.

Phạm Hồng Vũ lắc đầu, hạ giọng nói:

- Cục trưởng Trương, bình tĩnh một chút, ngài thật sự không nhớ gì sao? Năm đó, thủ trưởng tối cao đã ở đây công tác…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.