Chương trước
Chương sau
Khi đến hơn 4h30 chiều, rốt cuộc đã có tin tức của Thượng Vi Chính.

Thư ký của Thượng Vi Chính thông báo cho đồng chí Ngạn Hoa, Thượng lão muốn gặp Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa đồng chí Cao Khiết.

Điều này hơi bất ngờ!

Không nghĩ tới, sau khi Thượng Vi Chính đến Ngạn Hoa, người đầu tiên muốn gặp lại là Cao Khiết.

Nghe được tin tức này, một sự lo âu hiện lên trên mặt Phạm Vệ Quốc. Không hề nghi ngờ, Phạm Vệ Quốc đang lo lắng kinh nghiệm của Cao Khiết không đủ. Đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa gần một năm, Cao Khiết biểu hiện không tệ, năng lực rất mạnh, chiếm được sự khen ngợi từ trên xuống dưới.

Nhưng phương diện này còn có một điều kiện tiên quyết là vị trí công tác của Cao Khiết hoàn cảnh vô cùng tốt.

Bí thư Thị ủy Nhạc Tây Đình là người có khả năng của phái Khâu Minh Sơn, cha chồng tương lai là Phó chủ tịch thường trực địa khu, còn vị hôn phu lại là thư ký Chủ tịch tỉnh, lại còn nghe nói bố làm đại quan nữa. Thử nghĩ, ở thị xã Ngạn Hoa này, còn có người nào dám gây sự với Phó chủ tịch thị xã Cao?

Người khác không nói, nhưng chỉ cần chọc giận Phạm Hồng Vũ thì sẽ chịu không nổi.

Trong hoàn cảnh tốt đẹp như vậy, Cao Khiết gần như không cần phải xử lý những mối quan hệ phức tạp trong quan trường, chỉ một lòng một dạ tập trung cho công việc, thi hành những biện pháp chính trị, cơ bản đều được thượng cấp ủng hộ, thuận lợi thông qua. Cao Khiết nhiều nhất chính là phối hợp với các bộ môn, xã, thị trấn. Mỗi lần đều lấy thân phận lãnh đạo cấp trên mà xuất hiện.

Mà hiện tại, Cao Khiết đang đối mặt chính là Thượng Vi Chính.

So sánh với Thượng Vi Chính, Cao Khiết căn bản chỉ là một đứa bé. Bất kể kiến thức, tầm mắt, kinh nghiệm đấu tranh trong quan trường, song phương kém nhau rất xa, không thể tính bằng lẽ thường.

Phạm Vệ Quốc lo lắng Cao Khiết dưới sự uy áp của Thượng Vi Chính mà nói sai.

Thượng Vi Chính cho gọi gặp mặt Cao Khiết đầu tiên, có lẽ là nhìn thấy Cao Khiết còn trẻ tuổi. Nhưng Cao Khiết thay là Phó chủ tịch thường trực thị xã, phân công quản lý doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, Thượng Vi Chính cho gọi cô đầu tiên, trình tự là hoàn toàn chính xác, mặc cho ai cũng không thể nói cái gì.

Trải qua cuộc họp báo cáo tối hôm qua, Thượng Vi Chính có thể cảm giác được, Khâu Minh Sơn tính cách quật cường, không phải là loại người dễ khuất phục.

Quả hồng đương nhiên là dễ nắn.

Cao Khiết thật ra rất bình tĩnh, sửa sang lại quần áo của mình rồi đi theo thư ký đến phòng khách quý số một.

Thượng Vi Chính cho gọi Cao Khiết, thời gian rất dài. Khoảng hơn nửa tiếng, cho đến giờ cơm tối mới thấy Cao Khiết rời khỏi phòng khách quý số 1, vẫn khí định thần nhàn như trước, nhìn không ra chút kinh sợ.

Theo sau, nhà khách địa khu Ngạn Hoa tổ chức bữa tiệc tối, vì tổ điều tra và lãnh đạo tỉnh đón gió tẩy trần.

Bữa tiệc này cũng được nghiêm khắc khống chế. Ngoại trừ tổ điều tra, lãnh đạo tỉnh và những nhân viên đi cùng, cán bộ địa khu Ngạn Hoa và thị xã Ngạn Hoa, số lượng cũng không quá nhiều. Thậm chí thành viên bộ máy UBND địa khu Ngạn Hoa cũng không đến đông đủ, ngược lại các vị lão lãnh đạo của Hội đồng Nhân dân, Mặt trận Tổ quốc, Ủy ban Liên minh Công nhân đều được Thượng Vi Chính mời đến.

Đối với những vị đồng chí lão thành, Thượng Vi Chính và các lãnh đạo tỉnh rất khách khí, khuôn mặt tươi cười đón chào.

Bởi vì Thượng Vi Chính cho gọi Cao Khiết, nên Cao Khiết cũng xuất hiện trong bữa tiệc, ngồi cùng một bàn với Phạm Hồng Vũ. Luận cấp bậc, đồng chí Cao Khiết và đồng chí Phạm Hồng Vũ là cấp bậc thấp nhất, nên ngồi ghế chót.

Trưởng phòng Phạm cũng không hề chú ý ai, ân cần đầy đủ, cười cười nói nói, hình như không hợp lắm với cái không khí khẩn trương trên bàn tiệc.

Biểu hiện dị thường này của Trưởng phòng Phạm, dường như đã khiến cho Tiết Ích Dân cảm thấy hứng thú, mỉm cười ghé sát tai Vưu Lợi Dân hỏi:

- Chủ tịch tỉnh Vưu, Tiểu Phạm và Tiểu Cao quen nhau à?

Phạm Hồng Vũ là thư ký của Vưu Lợi Dân, vẫn đi theo bên cạnh Vưu Lợi Dân. Tiết Ích Dân biết thân phận của hắn.

Vưu Lợi Dân cũng mỉm cười đáp:

- Vâng, đúng là có chuyện như vậy. Hai người bọn họ trước kia cùng làm việc ở thị trấn Phong Lâm thị xã Ngạn Hoa. Cao Khiết là Bí thư Đảng ủy, còn Phạm Hồng Vũ là Chủ tịch thị trấn.

- Haha, vậy cũng được xem là một giai thoại. Ừ, tình huống của thị trấn Phong Lâm tôi cũng được nghe nói. Nghe nói kinh tế làm được không tệ, tiến cử được một số nhà đầu tư nước ngoài đến thị trấn, thiết lập những xí nghiệp tư nhân, hiệu quả và lợi ích đều rất tốt. Bọn họ đã tạo ra được một tấm gương, gọi là “hình thức Phong Lâm”, nổi danh lừng lẫy trên toàn tỉnh. Không nghĩ tới là do hai vị cán bộ trẻ như vậy làm nên. Thật không tệ, thật không tệ.

Tiết Ích Dân cười ha hả, tựa hồ như đối với tình huống của thị trấn Phong Lâm rất quen thuộc.

- Thị trấn Phong Lâm phát triển, mấy năm nay quả thật là bước chân rất nhanh. Khu công nghiệp trong thị trấn hiện tại quy mô không nhỏ, có đến hai ba ngàn công nhân làm việc, đại bộ phận đều là những nông dân trẻ tuổi sống xung quanh. Thực lực kinh tế trong thị trấn vẫn rất nhanh tăng trưởng.

Vưu Lợi Dân cũng không kiêng dè đáp:

- Hiện tại, đồ uống đang bày ra trên bàn chính là đồ uống do nhà máy sản xuất thức uống thị trấn Phong Lâm làm ra đấy. Sản phẩm của bọn họ được quảng cáo trên đài truyền hình, tiêu thụ rất nhanh, gần như bao trùm tất cả các tỉnh, thành phố trong cả nước. Hiệu quả và lợi ích kinh tế rất lớn.

Thượng Vi Chính nghe như vậy, liền hướng bên kia nhìn lại, cười nhạt một tiếng:

- Chỉ nhìn đơn thuần bên ngoài, thì hai người trẻ tuổi này vô cùng xứng đôi đấy. Buổi chiều, khi tôi nói chuyện với Tiểu Cao, cô ấy rất nho nhã, lễ độ, có học thức, nghe nói là tốt nghiệp đại học thủ đô.

Nghe vào, Thượng Vi Chính có ấn tượng rất tốt với Cao Khiết.

Nhưng khi đến địa vị của ông ta, những lời nói trong các trường hợp công chúng như thế này là rất có chủ ý đấy.

- Đúng vậy, một nữ Phó chủ tịch thị xã còn trẻ như vậy, tôi là lần đầu nhìn thấy. Còn nữa, Chủ tịch tỉnh Vưu, tuổi còn trẻ như Tiểu Phạm mà đã là Phó cục trưởng thì tôi cũng là lần đầu nhìn thấy. Cho dù trong một số các cơ quan ở thủ đô, loại tình huống này cũng không nhiều lắm. Địa khu Ngạn Hoa và Chủ tịch tỉnh Vưu mạnh mẽ đề bạt những cán bộ trẻ tuổi, đúng là tận hết sức lực.

Tiết Ích Dân gật đầu phụ họa, có chút than thở. Tuy nhiên, trong trường hợp này, cảm thấy có điểm không được đúng lắm.

Thượng Vi Chính thản nhiên nói:

- Mạnh mẽ đề bạt cán bộ là trung ương yêu cầu, chúng ta hẳn nên kiên quyết chấp hành. Nhưng việc sử dụng cán bộ trẻ tuổi vẫn nên thận trọng. Hơn nữa, đối với những chính sách quan trọng của trung ương nhất định phải xâm nhập học tập, thật sự lĩnh hội được tinh thần. Người trẻ tuổi có nhiệt tình, có sức sống, dám nghĩ dám làm, đây đều là những điều đáng giá khẳng định. Nhưng về phương hướng lớn, chúng ta là những người đi trước, nên cầm tay bọn họ để bọn họ không lệch khỏi quỹ đạo. Bằng không sẽ phạm sai lầm. Kinh nghiệm chủ nghĩa và chủ nghĩa giáo điều là không được mù quáng liều lĩnh.

Nói xong, ánh mắt liền nhẹ nhàng đảo qua mặt Vưu Lợi Dân.

Vưu Lợi Dân mỉm cười nói:

- Vâng, lời Thượng lão nói vô cùng chính xác. Đối với việc sử dụng đề bat cán bộ trẻ, chúng tôi vẫn luôn khá thận trọng.

- Ừ!

Thượng Vi Chính khẽ gật đầu.

Bữa tiệc tối kéo dài không lâu. Thượng Vi Chính vẫn theo quy củ cũ, uống ba ly, những đồng chí khác là tùy ý. Trên thực tế cũng không ai tùy ý, rất nhiều người ngay cả ba ly rượu cũng không uống, chỉ lướt qua một ngụm, tỏ vẻ chút là được.

Sau bữa tiệc, Thượng Vi Chính mời Vinh Khải Cao, Vưu Lợi Dân, Viên Lưu Ngạn, và Khâu Minh Sơn bốn vị lãnh đạo chủ chốt của tỉnh cùng với Tiết Ích Dân, Dương Dật Thì hai vị phó tổ trưởng tổ điều tra đến phòng của ông ngồi một lát.

Thượng Vi Chính nói cho Vinh Khải Cao và đồng chí tỉnh Thanh Sơn biết, lần này đến Ngạn Hoa điều tra, ông ta tính toán ở lại vài ngày, đi mỗi nơi một chút, hiểu rõ thêm tình hình doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ. Thời gian sẽ không có hạn chế nhất định.

- Bí thư Vinh, Chủ tịch tỉnh Vưu, Bí thư Viên, ba vị không cần theo lão già này. Ở tỉnh còn rất nhiều công tác cần chờ mọi người xử lý. Tự mình tôi đi mỗi nơi là được rồi.

Thượng Vi Chính đi thẳng vào vấn đề, giống như ngầm ra lệnh đuổi khách. Các người đã đến Ngạn Hoa cùng với tôi, ở cùng một buổi tối, cấp bậc lễ nghĩa kết thúc rồi. Kế tiếp là chuyện của tôi, các người không nên trộn lẫn vào.

Đều nói Thượng Vi Chính là người mạnh mẽ, cứng rắn.

Vinh Khải Cao mỉm cười gật đầu nói:

- Vâng, nếu Thượng lão đã nói như vậy, chúng tôi cung kính không bằng tuân mệnh. Haha, Thượng lão, thư ký của tôi, Tiểu Tào, trước đó không lâu cũng ở Ngạn Hoa mười ngày, đối với doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, cũng có chút tình huống quen thuộc. Ngoài ra, thư ký Tiểu Phạm của Chủ tịch tỉnh Vưu trước kia công tác tại thị xã Ngạn Hoa, có liên quan đến tình huống này, cậu ấy cũng tương đối quen thuộc. Hơn nữa, trong bài văn trên Nhật báo Quần chúng cũng đã phân tích được sự lợi và hại của công tác này. Coi như là có được đạo lý nhất định. Tôi thấy nên lưu lại bọn họ, cùng đi với Thượng lão và tổ điều tra đi khảo sát, không biết ý của Thượng lão như thế nào?

Ánh mắt của Viên Lưu Ngạn liền đảo qua trên mặt Vinh Khải Cao, sắc mặt có chút không hài lòng.

Vinh Khải Cao chỉ cần đem thư ký của mình và Vưu Lợi Dân lưu lại cùng đi khảo sát, chẳng thèm đề cập đến thư ký của Viên Lưu Ngạn ông, đây là có ý gì?

- Ồ, thư ký của đồng chí Cao đã đến Ngạn Hoa tìm hiểu tình huống rồi à?

Thượng Vi Chính dường như cảm thấy bất ngờ, hỏi.

Vinh Khải Cao gật đầu nói:

- Đúng vậy, Thượng lão, doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, trong phạm vi cả nước đều chưa có lệ. Ngạn Hoa bên này cũng là tiến hành thử nghiệm, ném đá vượt sông. Đối với việc tồn tại một số lợi và hại trong đó, ở tỉnh chúng tôi cũng khá chú ý, cũng muốn tìm hiểu một chút. Xí nghiệp quốc doanh sau này đi như thế nào, thì đó là cả một vấn đề lớn trong cả nước.

Vinh Khải Cao lời này coi như biểu đạt thái độ nào đó. Doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, ở tỉnh chúng tôi vẫn rất chú ý. Nghiêm chỉnh mà nói, chúng tôi cũng là đang làm “ruộng thí nghiệm”. Tốt hay xấu gì cũng phải thử một chút mới cho ra kết luận. Thực có vấn đề gì, chúng tôi nhất định sẽ cải tiến. Nhất định trong chuyện này làm thành báo cáo, nâng cao quan điểm, tổng cũng phải hỏi ý kiến của Vinh Khải Cao tôi một chút.

Hơn nữa, Vinh Khải Cao đề xuất, chẳng những thư ký của ông cùng đi mà thư ký của Vưu Lợi Dân cũng vậy, cho thấy trong chuyện này là ông ủng hộ Vưu Lợi Dân.

- Haha, nếu đồng chí Cao đã muốn lưu lại hai vị thư ký đi theo giúp lão già này, vậy thì cũng được. Tôi cũng muốn hiểu thêm ý tưởng đích thực trong lòng những cán bộ trẻ tuổi.

Thượng Vi Chính cũng không do dự, gật đầu đồng ý.

Bất kể nói như thế nào, Vinh Khải Cao là Bí thư Tỉnh ủy Thanh Sơn. Ông nếu đã mở miệng thì thể diện này cũng phải cấp cho đầy đủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.