Vưu Lợi Dân lại châm một điếu thuốc lá, nhưng hút được vài hơi rồi lại trầm tư.
Phạm Hồng Vũ yên lặng ngồi bên cạnh, không hút thuốc cũng không uống nước, thậm chí toàn thân cũng không rung động một chút, dường như đã biến thành tượng đất rồi vậy.
- Tiểu Phạm, gọi điện thoại cho Chủ nhiệm Tiết Ích Dân đi.
Một lúc sau, Vưu Lợi Dân bỗng nhiên mở miệng nói.
- Vâng.
Phạm Hồng Vũ thấp giọng đáp ứng, cầm máy điện thoại lên, cũng không cần nhìn quển danh bạ điện thoại mà trực tiếp gọi luôn, tuổi trẻ trí nhớ thật là siêu quần.
Điện thoại vừa được kết nối, Phạm Hồng Vũ lập tức chuyển máy cho Vưu Lợi Dân.
- Xin chào.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nhói già nua, có vẻ uy nghiêm.
- Chủ nhiệm Tiết phải không? Xin chào, tôi là Vưu Lợi Dân ở tỉnh Thanh Sơn.
- Chủ tịch tỉnh Vưu, xin chào, xin chào.
Ngay sau đó giọng nói của Tiết Ích Dân trở nên vô cùng nhiệt tình, bật cười ha hả.
- Chủ nhiệm Tiết, thật xin lỗi, công tác của chúng tôi làm chưa đến nơi đến chốn, làm phiền Chủ nhiệm Tiết, thật sự là xin lỗi…
- Đâu có đâu có, Chủ tịch tỉnh Vưu đừng nói như vậy, tất cả mọi người đều làm rất tốt mà, nắm tình hình thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở các địa phương là một trong những chức trách của Ủy ban Cải cách chúng tôi mà. Đồng chí ở cơ sở phản ánh tình hình với chúng tôi, chúng tôi vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-luc-tuyet-doi/3222087/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.