Ở thủ đô mấy ngày nay, Phạm Hồng Vũ thậm chí không đến Văn phòng, mà là ở tại khách sạn Hữu Nghị. Như thể hắn không đi cùng Vưu Lợi Dân đến thủ đô họp mà là tự mình đi công tác.
Buổi tối, cửa phòng Phạm Hồng Vũ đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Vừa mới mở cửa ra, Lý Xuân Vũ đang đứng ở ngoài, trang phục lòe loẹt, cười hì hì. Trong phút chốc không khỏi khiến Phạm Hồng Vũ sinh ra ảo giác, như thể mình được trở lại thế kỷ hai mươi mốt vậy.
- Thế nào, có đẹp trai không?
Lý Xuân Vũ dương dương đắc ý hỏi han.
Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ kinh ngạc, chính là điều mà Tầm Hoan công tử mong muốn.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, không để ý đến gã, ánh mắt lập tức lướt qua bả vai Lý Xuân Vũ, rồi dừng lại trên người một cô gái trẻ tuổi, gật đầu nói:
- Xin chào.
Cô gái này thật sự là xinh đẹp, mái tóc đen thẳng dài đến ngang vai, mặc một bộ váy màu đen, dáng người thon thả, ánh mắt cực kỳ lanh lợi, nhanh chóng đã nhìn vào Phạm Hồng Vũ với vẻ tò mò.
Lý nhị thiếu gia đại danh là “Tầm Hoan”, bên người không thể thiếu gái đẹp được.
Cô gái này đúng là rất xứng đôi với Lý Xuân Vũ.
- Ấy ấy, Phạm nhị thiếu gia, hơi quá đáng rồi đấy. Hành vi này của cậu là thế nào có biết không? Trọng sắc khinh bạn.
Lý Xuân Vũ lập tức cảm thấy khó chịu, lên tiếng cằn nhằn.
Nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-luc-tuyet-doi/3222073/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.