Chương trước
Chương sau
Vừa nói phải đi, nhưng khi nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, Bành Na động tác còn nhanh hơn Phó Đình Đình. Phó Đình Đình vẫn còn luống cuống sửa sang lại quần áo, tóc tai thì Bành Na đã bước nhanh đến, cười lộ ra hai má lúm đồng tiền.

- Anh…

Bành Na tới trước mặt Phạm Hồng Vũ. Vóc dáng của cô nhỏ xinh, so với Phạm Hồng Vũ thì không sai biệt lắm thấp hơn mười cm.

Phạm Hồng Vũ cười gật đầu, nhưng thật ra không có giơ tay vuốt tóc của cô.

Phó Đình Đình đang có mặt, cũng không muốn tạo hiểu lầm gì với cô ta.

- Hồng Vũ!

Phó Đình Đình vội vàng tiến lên, thở hổn hển kêu một tiếng.

Mắt thấy Bành Na thân thiết với Phạm Hồng Vũ như vậy, Phó đại tiểu thư cũng hiểu được gọi thẳng tên họ của Phạm Hồng Vũ thì không ổn. Tối nay là cầu người đấy. hơn nữa, người khác xưng hô như thế nào hoàn toàn là phải xem tâm trạng của Phó tiểu thư.

Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:

- Vào trong nói chuyện, có nhiều người ở đây.

Đối mặt với những cô nàng không rành thế sự như Phó Đình Đình và Bành Na, Trưởng phòng Phạm phải cần đặc biệt dặn dò. Nếu đổi lại là người trong thể chế, ai mà không biết rõ chứ?

Vâng!

Hai cô gái đều gật đầu thật mạnh, một trái một phải vây xung quanh Phạm Hồng Vũ, lập tức liền đưa tới vô số ánh mắt cực kỳ hâm mộ và kinh ngạc.

Tiểu tử này lai lịch như thế nào?

Mà lại có diễm phúc như thế?

Không phải chỉ có bộ dạng điển trai thôi sao?

Bành Na và Phó Đình Đình mặc dù chưa nói tới là nhất đẳng mỹ nữ, nhưng đều rất thướt tha. Phó Đình Đình mang phong cách tây, còn Bành Na thì rất đáng yêu.

Xem ra người trẻ tuổi chỉ cần đẹp trai thì liền chiếm được tiện nghi.

Đời sau thường hay lưu hành câu “cao to, con nhà giàu đẹp trai”.

Đi vào phòng riêng, Phó Đình Đình lập tức ngoắc nhân viên phục vụ, nũng nịu hỏi:

- Hồng Vũ, uống chút gì không?

Kỳ thật, Phó Đình Đình tuy rằng vô cùng tây hóa, bình thường nói chuyện cũng không dịu dàng cho lắm, ngạo khí rất nhiều. Hôm nay bỗng nhiên lại nũng nịu như vậy, người biết rõ tính nết như Bành Na cũng không kìm nổi rùng mình một cái, cả người nổi da gà.

Phó Đình Đình liếc mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, không ngờ lộ ra vẻ mặt khiêu khích.

Mới vừa rồi còn nói rất tốt. Hai tư sáu, ba năm bảy chia đều. Đảo mắt một cái liền quên sạch.

Cả tuần toàn bộ thuộc về tôi không phải rất tốt sao?

Phạm Hồng Vũ tất nhiên không biết trước khi hắn đến, hai cô gái này đã chia phần nhau. Cho nên thấy tính tình của Phó Đình Đình thay đổi cũng không có để ý lắm.

Con gái tính tình hay thay đổi, chỉ khi nào anh đặc biệt chú ý đến thì mới có thể cảm nhận được.

Đại nhân vật cao tầng đối với doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ thình lình chú ý, hoàn toàn chiếm cứ đầu óc của Phạm Hồng Vũ.

- Cà phê, nâng cao tinh thần.

Phạm Hồng Vũ thuận miệng nói.

Bành Na lập tức hỏi:

- Anh, có phải thời gian này bận quá không? Cần phải chú ý nghỉ ngơi một chút.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Cũng không phải bận quá, mà là chính sự phiền lòng.

Bành Na lập tức gật đầu:

- Đúng vậy, khi tới tỉnh rồi thì mọi chuyện đều là đại sự.

Hơn nữa, đi theo Chủ tịch tỉnh, vậy đại sự càng nhiều hơn. Là thư ký của Chủ tịch tỉnh, nghe qua thì phong quang vô hạn, nhưng việc chú ý thì thật không ít. Dù là Phạm Hồng Vũ mạnh mẽ, cứng rắn dị thường thì cũng phải cẩn thận một chút.

Phó Đình Đình lại kêu lên:

- A, hai người đừng có như vậy nữa được không? Tôi còn chưa mở miệng cầu người, các người lại muốn chặn miệng tôi à? Phạm Hồng Vũ, em nói trước, chuyện của cha em, anh quan tâm hay không quan tâm thì cũng phải quản. Lúc trước, nếu như không phải anh cực lực khuyên bảo, cha của em cũng không làm ra cái gọi là Thanh Sơn Vương. Hiện tại xảy ra chuyện, không tìm anh thì tìm ai đây?

Nói rất hợp tình hợp lý!

Phó Đình Đình cũng chẳng phải bao cỏ gì, cân não xoay chuyển rất nhanh, sợ là nếu Phạm Hồng Vũ không hỗ trợ, thì hắn phải chịu trách nhiệp. Tuy rằng Phó Đình Đình có điểm bất cần đời, hơi có tính cách con ông cháu cha, nhưng ít ra cô nàng vẫn rất quan tâm đến cha.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:

- Đình Đình, điều này có phải là cô quá nhạy cảm hay không? Na Na cùng tôi tán gẫu hai câu đã trở thành đóng kịch trước mặt cô à? Chẳng lẽ trong mắt cô tôi là người không có nghĩa khí?

Kỳ thật Phạm Hồng Vũ cũng không ghét bỏ Phó Đình Đình. Rất nhiều người đối với những người như Phó Đình Đình không hiểu là bởi vì họ chủ yếu không muốn xâm nhập giải tỏa nội tâm thế giới của bọn họ. Bọn họ cũng có tình cảm của mình, có thế giới của mình, có nhân sinh quan của mình, và tất nhiên là có quy tắc làm việc của mình.

Chỉ cần không phải là người xấu thì Phạm Hồng Vũ sẽ không cự tuyệt giao tiếp cùng bọn họ, thậm chí có thể làm bằng hữu.

Đương nhiên, cũng chỉ dừng lại ở mức này.

Tiến thêm một bước khả năng là rất ít, gần như bằng không. Phạm Hồng Vũ cũng không phải cái loại cứ thấy cô gái có chút nhan sắc thì lchẳng nói lý do, liền nhào vào ngay. Nếu không thì chẳng phải cảnh sát Phạm ở thế giới kia cho đến bốn mươi tuổi vẫn còn độc thân sao?

- Em biết ngay anh là người rất có nghĩa khí mà.

Phó Đình Đình lập tức hướng Phạm Hồng Vũ, giơ ngón tay lên, cười hì hì. Nụ cười chắc phải cho mấy lít mật ong vào.

Đây mới chính là đàn ông chân chính.

Đàn ông mà người phụ nữ nào cũng thích.

Không ngờ sắc mặt Trưởng phòng Phạm trở nên cực thối. Hai câu này thiếu chút nữa thốt ra.

Mắt thấy Phạm Hồng Vũ sắc mặt thay đổi, Phó Đình Đình không khỏi không hiểu ra làm sao:

- Làm sao vậy?

Bành Na cũng là vẻ mặt đầy quan tâm.

- Có phải em nói gì sai rồi không?

- Không, cô không có nói gì sai.

Phạm Hồng Vũ cười khổ một tiếng, lắc đầu, miệng nói thầm:

- Tôi cũng không phải là siêu cấp nữ sinh.

- Cái gì là siêu cấp nữ sinh? Anh có phải ở trường học thích cô bé nào rồi hả?

Ai ngờ những lời này không tránh được lỗ tai của Phó Đình Đình, liền bật người đứng lên, hai mắt mở to, nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ bắt cá hai tay?

Phó Đình Đình vừa nãy còn nói muốn hắn vì bố mình mà ngẩng đầu, trông có vẻ nhu thuận. Nhưng trong nháy mắt, lại vì chuyện “nữ sinh siêu cấp” mà giằng co trên mặt không ngớt.

- A, Phạm Hồng Vũ, em đã nói với anh rồi, anh ngàn vạn lần đừng phạm sai lầm. Nói yêu đương với nữ sinh là không được đâu. Anh hiện tại là thân phận gì? Anh muốn nói yêu thương ai thì do anh lựa chọn. Anh nếu chọn đúng thì em sẽ không có ý kiến. Na Na, bạn cũng sẽ không có ý kiến chứ?

Bành Na nghẹn họng, không rõ ràng lắm.

Bà cô này lại nổi điên rồi.

- Lộn xộn cái gì vậy? Tôi chỉ mới nói một câu siêu cấp mà thôi. Được rồi, tóm lại không phải như cô nghĩ. Cô đừng có đoán mò. Khẩn trương nói chuyện đứng đắn đi.

Phạm Hồng Vũ quả quyết, quát lớn ngưng Phó Đình Đình lại. Nếu cứ để cô ta như vậy, thì không biết còn bao nhiêu lời nói khác xuất hiện.

- A, em rất nghiêm túc. Anh nhìn xem, em có đẹp không?

Nói xong, Phó Đình Đình liền đứng dậy, hai tay nắm váy áo, tại chỗ quay một vòng, bày ra dáng người duyên dáng, cười nhìn Phạm Hồng Vũ nói:

- Sao, hàng như vầy tặng không, anh có muốn không? Hơi quá đáng? Có cần em sửa lại không?

- Đình Đình!

Phạm Hồng Vũ thật sự nhức đầu, một tiếng gào to.

Thấy sắc mặt Phạm Hồng Vũ như vậy, Phó Đình Đình không khỏi thè lưỡi, khẩn trương ngồi xuống.

Kỳ thật Phó Đình Đình cũng không phải là người không biết phân nặng nhẹ. Cha của mình đang gặp phiền toái đang cần người đàn ông này giúp đỡ. Dù sao, trong nội tâm của cô cũng nắm chắc, nếu Phạm Hồng Vũ đến đây thì sẽ không dễ dàng rời khỏi. Cô biết Phạm Hồng Vũ không phải là loại người không có nghĩa khí.

- Nói đi, rốt cuộc sao lại như thế? Giám đốc Phó bây giờ ra sao rồi?

Phạm Hồng Vũ lúc này mới bưng cà phê uống một ngụm, ngưng thần hỏi.

- Chính là chuyện như vậy, em ở trong điện thoại đã nói với anh rồi mà. Hôm trước, ba của em đi thủ đô, tham dự hội nghị quan trọng của hệ thống thuốc lá cả nước. Tất cả các giám đốc của nhà máy thuốc lá trên cả nước đều tham gia, còn có người phụ trách của công ty thuốc lá tỉnh. Vốn tưởng rất tốt, không nghĩ tới cha của em trưa nay bỗng nhiên gọi điện thoại về nhà nói gặp chuyện không may. Có người muốn chỉnh ông ta, lấy Thanh Sơn Vương làm đề tài, nói ông ta muốn làm tư bản chủ nghĩa, ở trong nước mở ra một tiền lệ ác liệt. Hồng Vũ, anh lúc này thực sự phải giúp cha em, bằng không thì ông ấy phiền rồi.

Khi nói chuyện đứng đắn, Phó Đình Đình cũng dám điên nữa, vội vàng đem sự tình nói cho rõ ràng.

- Sau đó thì sao? Hiện tại Giám đốc Phó đã về nhà chưa?

Phạm Hồng Vũ sắc mặt càng thêm ngưng trọng, trầm giọng hỏi.

- Đừng nói là về nhà, bắt đầu từ chiều hôm nay đã không thấy ba em đâu rồi. Ngay cả điện thoại văn phòng ông ấy cũng không có người bắt. Gọi điện vào máy nhắn tin cũng không thấy ông gọi lại. Không biết là ông đã đi đâu.

Bành Na liền an ủi:

- Đình Đình, bạn đừng vội, có lẽ là bận họp nên không gọi được điện thoại. Cho dù Thanh Sơn Vương giá cả có mắc một chút, cũng sẽ không nâng cao quan điểm đâu.

- Vậy cũng khó nói. Cha của em trong điện thoại rất lo lắng, nói lúc này thực khả năng gặp chuyện không may. Hiện tại thế cục mẫn cảm, có thể sẽ bị nắm làm điển hình. Phạm Hồng Vũ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Phó Đình Đình đôi mắt trông mong nhìn Phạm Hồng Vũ, giống như hắn chính là một đại pháp sư, chỉ cần ma trượng vung lên, ba của cô sẽ bình an vô sự.

Phạm Hồng Vũ khoát tay ngưng cô lại, trầm ngâm một chút rồi nói:

- Đình Đình, việc này tin tức rất ít, tôi tạm thời không thể đưa ra phán đoán. Tuy nhiên, Na Na nói cũng rất có đạo lý, không gọi được điện thoại thì chắc là đang họp. Cô cứ về nhà trước, gọi điện thoại cho cha cô. Tôi cũng sẽ tìm bạn bè ở thủ đô hỏi thăm một chút. Nếu liên hệ được ba của cô rồi thì bảo ông ta gọi điện thoại cho tôi. Nếu liên lạc không được, sáng mai đi làm nhớ nói tình huống cho tôi biết. Hiểu chưa?

- Tôi sẽ ở đây gọi điện thoại luôn.

Phó Đình Đình vội vàng nói rồi đứng dậy.

- Không, về nhà gọi đi.

Phạm Hồng Vũ lập tức lắc đầu, rất nghiêm túc nói.

Phó Đình Đình ngừng bước, không kìm nổi gật đầu. <br
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.