Cùng với việc Vi Xuân Hiểu triệu kiến Phạm Vệ Quốc, “thế cục” càng ngày càng rõ ràng.
Vi Xuân Hiểu và Phạm Vệ Quốc nói chuyện cũng không quá lâu, 9 rưỡi triệu kiến, thì 10h40 Phạm Vệ Quốc đã rời khỏi phòng của Phó Chủ tịch tỉnh Vi. Trưa nay Phạm Hồng Vũ lại hẹn cha mình đi ăn cơm, để thương thảo một chút đối sách.
Không ngờ 10h45’, Vưu Lợi Dân gọi điện cho hắn, nói rằng Chủ tịch tỉnh Vi lập tức đến thương thảo công việc, bảo hắn thông báo thay đổi lịch với một đồng chí Giám đốc sở mà ông đã hẹn từ trước…
Trên thực tế, vị Giám đốc sở đó đã ngồi chờ ở phòng khách rồi.
Phạm Hồng Vũ còn chưa kịp gọi điện, Vi Xuân Hiểu đã đi tới cửa phòng làm việc.
- Tiểu Phạm.
Vi Xuân Hiểu chủ động chào hỏi Phạm Hồng Vũ, trên mặt mỉm cười, giọng điệu hòa ái. Mặc dù phân lượng của Vi Xuân Hiểu ở tỉnh rất cao, nhưng ngày thường đối với người khác cũng không quá cao ngạo, mà ngược lại lại rất nhẹ nhàng.
Tuy nhiên đến cấp bậc như Vi Xuân Hiểu rồi thì chỉ nhìn bề ngoài không thể đoán được trong đầu ông ta đang nghĩ gì.
Phạm Hồng Vũ vội đứng dậy, nói:
- Xin chào Chủ tịch tỉnh Vi.
- Ừm!
- Chủ tịch tỉnh Vi, mời!
Phạm Hồng Vũ cũng không do dự, lập tức mời Vi Xuân Hiểu vào trong văn phòng.
Vưu Lợi Dân đã sớm ngồi đợi ở ghế sô pha, thấy Vi Xuân Hiểu bước vào, lập tức đứng dậy, mỉm cười chạy ra đón:
- Đồng chí Xuân Hiểu.
Vi Xuân Hiểu lớn hơn Vưu Lợi Dân hai ba tuổi, từ khi đến nhậm chức đến giờ, Vưu Lợi Dân vẫn rất lễ ngộ với Vi Xuân Hiểu. Nhưng những gì mà hai người trải qua thì rất khác nhau. Vưu Lợi Dân là điển hình của “lãnh đạo học giả”, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng trong nước, chuyên ngành kỹ thuật, đã từng ở cơ quan nghiên cứu khoa học một thời gian dài. Sau khi vào cương vị hành chính, cũng trải qua một thời gian quản lý công tác khoa học kỹ thuật. So sánh mà nói, kinh nghiệm công tác ở cơ sở ít hơn. Còn Vi Xuân Hiểu thì hoàn toàn trái ngược, bằng cấp không cao lắm, xuất thân là bần nông, trong thời kỳ đại động lạn thì đang học đại học, sau khi tốt nghiệp thì làm Phó chủ nhiệm, chủ nhiệm hợp tác xã, sau đó là Phó chủ nhiệm, chủ nhiệm ủy ban cải cách huyện ủy, Bí thư Huyện ủy thứ nhất, Phó chủ tịch địa khu, Bí thư Địa ủy, rồu sau đó là Phó Chủ tịch tỉnh. Địa vị thăng dần từng cấp, kinh nghiệm phong phú vô cùng.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Vưu Lợi Dân nể trọng Vi Xuân Hiểu.
- Xin chào Chủ tịch tỉnh.
Vi Xuân Hiểu bước chân nhanh hơn một chút, tiến lên bắt tay Vưu Lợi Dân, kính cẩn nói.
Tuy rằng lớn tuổi hơn, kinh nghiệm lý lịch cũng lớn hơn Vưu Lợi Dân, nhưng Vi Xuân Hiểu tuân thủ nguyên tắc nghiêm ngặt, ít nhất bề ngoài vẫn luôn tỏ ra lễ tiết với Vưu Lợi Dân.
- Đồng chí Vi Xuân Hiểu, mời ngồi.
Vưu Lợi Dân không khách khí, cười cười mới Vi Xuân Hiểu ngồi.
Phạm Hồng Vũ rót nước cho hai vị lãnh đạo xong, thấy Vưu Lợi Dân không còn dặn dò gì thêm liền lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
- Đồng chí Xuân Hiểu, nào…
Vưu Lợi Dân cầm lấy thuốc lá trên bàn, mời Vi Xuân Hiểu một điếu, rồi cũng tự châm cho mình một điếu.
Không khí trong phòng làm việc rất thoải mái.
- Chủ tịch tỉnh, hai ngày này, tôi đã gặp mặt đồng chí Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết đến từ địa khu Ngạn Hoa, để nắm một số tình hình về việc thay đổi chế độ của doanh nghiệp nhà nước, hiện tại xem ra, có một số vấn đề nằm ngoài dự liệu của chúng ta.
Vưu Lợi Dân cũng nghiêm túc, ngồi thẳng người, nói:
- Công tác thay đổi chế độ của doanh nghiệp nhà nước quả thật rất quan trọng, trước kia chủ ý của chúng ta chưa đủ…
Vi Xuân Hiểu khẽ gật đầu.
Những lời này của Vưu Lợi Dân nghe thì bình thường, nhưng hàm nghĩa bên trong làm sao mà Vi Xuân Hiểu không rõ? Đây là Vưu Lợi Dân đang nói ông ta, tại sao đột nhiên lại quan tâm đến việc này như vậy? Trong này còn có điều gì đáng nói sao?
Trải qua trận sóng gió chính trị vào năm ngoái, vận mệnh chính trị của địa khu Ngạn Hoa được thay đổi, hơn nữa Phạm Hồng Vũ đã trở thành đại thư ký của Chủ tịch tỉnh. Trong tỉnh, tất cả cán bộ đều đã coi Phạm Vệ Quốc là người bên phía trận doanh của Vưu Lợi Dân.
Hiện tại Vi Xuân Hiểu đột nhiên “ra tay” với địa khu Ngạn Hoa như vậy, Vưu Lợi Dân cần phải làm cho rõ.
Trong chuyện chính trị, chính là “kỳ quái” như vậy. Cho dù mối quan hệ giữa Vưu Lợi Dân và Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc cũng chỉ là bình thường, nhưng chỉ cần những cán bộ khác có quan điểm như vậy, thì Vưu Lợi Dân đều phải “ghi sổ”.
Bởi vì chuyện như vậy, không dễ làm rõ ngay.
Vưu Lợi Dân một khi không thèm quan tâm đến đông tác của Vi Xuân Hiểu, thì cán bộ trong phái thực lực không khỏi nảy sinh nghi ngờ với Chủ tịch tỉnh Vưu.
Một khi kẻ bề trên bị nghi ngờ như vậy thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, trong chừng mực nào đó đều sẽ bị “bạn bè xa lánh”. Ví dụ thực tế trong chuyện này, chỗ nào cũng có.
Vi Xuân Hiểu dí đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn, nói:
- Chủ tịch tỉnh phê bình rất chính xác, thời gian trước, tôi không quan tâm đúng mức đối với công tác này. Một vài vấn đề trong việc thay đổi chế độ chính trị doanh nghiệp nhà nước, chúng ta ở trên tỉnh còn chưa rõ ràng lắm, trong khi lãnh đạo trung ương lại hiểu trước chúng ta một bước.
Hai hàng lông mày của Vưu Lợi Dân dựng lên, kinh ngạc nói:
- Lãnh đạo trung ương biết bao nhiêu rồi?
Nói cách khác, có người đã đem vấn đề này thông báo lên trên.
- Nói thí dụ như công ty bách hóa ở thị xã Ngạn Hoa kia, bọn họ ban đầu làm thí điểm, hợp tác với thương nhân Hongkong, thương nhân Hongkong nắm 60% cổ phần, tính chất xí nghiệp đã thay đổi, từ doanh nghiệp quốc danh trở thành doanh nghiệp đầu tư từ nước ngoài…Đương nhiên, theo ý bọn họ là doanh nghiệp góp vốn, nhưng bất kể thế nào thì cũng không còn là doanh nghiệp quốc doanh nữa. Chủ tịch tỉnh, cái này là doanh nghiệp quốc doanh đàu tiên thay đổi chế độ ở tỉnh ta. Ủy ban Cải cách quốc gia khá cọi trọng việc này. Trước đó mấy ngày, chủ nhiệm Tiết Ích Dân đích thân gọi điện cho tôi, hỏi về tình hình này.
Tiết Ích Dân là Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách quốc gia, phụ trách công tác thay đổi chính trị của doanh nghiệp quốc doanh.
Vưu Lợi Dân khẽ vuốt cằm,
Liên quan đến việc thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước Tiết Ích Dân không gọi điện cho ông, mà lại gọi cho Phó Chủ tịch tỉnh Vi Xuân Hiểu, trình tự này có chút không đúng. Đương nhiên, nếu chỉ là hỏi về tình hình bình thường thì có thể lý giải dược. Dù sao Vi Xuân Hiểu cũng quản lý mảng công tác này.
Nhưng hiện tại không phải thời điểm truy cứu vấn đề này.
- Ngoại trừ cải biến thuộc tính sở hữu của doanh nghiệp, hình thức kinh doanh và sử dụng lao động của công ty bách hóa này cũng thay đổi so với trước. Thương nhân Hongkong hoàn toàn làm theo phương thức của Hongkong, không chấp nhận sự sắp xếp nhân sự ban đầu, mà tiến hành cái gọi là “ Chế độ cạnh tranh vị trí”. Cán bộ ban đầu của công ty, bất kể là già hay trẻ đều muốn cạnh tranh, ưu hóa tổ hợp. Thông qua khảo hạch của bọn họ, thì mới được đi làm, còn không thì đành phải về quê, không được phát tiền lương tiền thưởng mà chỉ được phát sinh hoạt phí cơ bản. Cho dù những người khảo hạch đạt yêu cầu, cũng chưa chắc đã được làm ở vị trí ban đầu, như vậy mà họ có ý kiến, không ngừng phản ánh lên cấp trên, yêu cầu cấp trên quan tâm việc này.
Vi Xuân Hiểu tiếp tục nói.
Vưu Lợi Dân hỏi:
- Vậy đồng chí ở thị xã Ngạn Hoa xử lý việc này như thế nào?
Vi Xuân Hiểu lắc đầu, nói:
- Bọn họ cũng là lần đầu gặp phải vấn đề này, nên không có kinh nghiệm. Bọn họ chỉ có thể làm công tác tư tưởng với cán bộ, mà không áp dụng biện pháp giải quyết thực tế. Số cán bộ công nhân viên này rất bất mãn, hơn tháng trước, xảy ra ầm ĩ khá lớn.
- Chuyên gì?
Vưu Lợi Dân trầm giọng hỏi.
- Công nhân viên chức ở đây, điều kiện tương đối khó khăn, sau khi tổ hợp lại, chỉ được phát sinh hoạt phí, nên gia đình họ bị ảnh hưởng rất lớn, liên tiếp phản ánh lên thị xã nhưng chưa được giải quyết. Bọn họ chạy đến phòng quản lý của công ty bách hóa muốn nói chuyện, có thể trong lúc nói chuyện có chút quá khích, dẫn đến xung đột. Ba cán bộ làm vỡ đồ của phòng quản lý bị công an bắt đi, giam giữ năm ngày. Chuyện này, ồn ào ở cả thị xã Ngạn Hoa. Chủ nhiệm Tiết Ích Dân lúc gọi điện cũng hỏi đến vấn đề này. Chủ nhiệm Tiết có ý kiến là, nếu cuộc sống của nhân viên quá khó khăn, thì cần phải giải quyết thỏa đáng, không được làm ngơ.
Nói đến đây, Vi Xuân Hiểu lại khẽ lắc đầu, dường như không hài lòng với cách xử lý của thị xã Ngạn Hoa.
Vưu Lợi Dân hai hàng lông mày nhíu lại.
Cho đến bây giờ, Vi Xuân Hiểu nói chuyện vẫn khá khách quan công chính, không đem cảm xúc của mình vào. Tuy nhiên từ trong lời nói của ông, việc này UB Cải cách quốc gia rất coi trọng. Thậm chí vụ ầm ĩ kia Vưu Lợi Dân chưa nghe thấy thì Tiết Ích Dân đã biết rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]