Cao Khiết thật sự đã cười rồi.
Cô Cao hoàn toàn hóa đá.
Đây là cách yêu của đám trẻ hiện nay sao?
- Anh xấu lắm, đáng ghét.
Cao Khiết không chỉ cười, mà còn hờn dỗi với Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cợt nhả, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn xung quanh không có người, liền bắt đầu động tay động chân, còn ghé vào tai Cao Khiết nói thầm:
- Tiểu Khiết, anh thơm một cái.
Khuôn mặt xinh đẹp của Cao Khiết đỏ bừng, véo tay Phạm Hồng Vũ, hung hăng nhìn hắn, hạ giọng cảnh cáo:
- Nghiêm túc chút đi, đang ở nhà đấy…
Người này cũng thật là, nếu để mẹ nhìn thấy thì Chủ tịch thị xã Cao phải chui xuống đất hay sao.
- Vậy chúng ta vào phòng ngủ đi, anh nhớ em quá…
Phạm Hồng Vũ không hối cải chút nào, tiếp tục thì thầm buông lời cợt nhả.
Cao Khiết lập tức lườm hắn một cái.
Phạm Hồng Vũ liền ngượng ngùng, cảm giác giống như mình không phải người tốt. Bạn gái đang buồn mà mình chỉ để ý đến “sắc”. Tuy nhiên hắn thật sự rất nhớ bạn gái, đã một tháng rồi chưa gặp mặt, lúc này hắn chỉ muốn ôm thật chặt và hôn lên đôi môi cô mà thôi.
Ai ngờ Cao Khiết lườm xong liền đứng dậy, không nói một lời, đi vào phòng ngủ.
Trưởng phòng Phạm không khỏi vui mừng, nhìn xung quanh một cái, thấy không có ai, cô Cao thì đang bận trong bếp, lập tức nhảy dựng lên rồi theo Cao Khiết vào trong phòng.
Một mùi thơm nhè nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-luc-tuyet-doi/3222050/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.