Chủ nhiệm Lang chạy khá nhanh, đuổi đến đầu cầu thang lên phòng Tổng biên tập, thì đuổi kịp Phạm Hồng Vũ và Bành Na đang gõ cửa phòng.
- Đứng lại.
Chủ nhiệm Lang vội kêu to.
Phạm Hồng Vũ quay đầu liếc nhìn y một cái, khẽ vung tay lên, như thể đuổi ruồi vậy, lập tức đẩy cửa phòng vào.
Chủ nhiệm Lang chân tay mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã lăn ra đất.
Trong phòng Tổng biên tập, Trịnh Mỹ Đường và Hầu Vĩnh Kiện đang ngồi trên ghế salon. Trịnh Mỹ Đường vắt chân, nghiễm nhiên ra dáng lãnh đạo cấp trên, Hầu Vĩnh Kiện thì người hơi nghiêng về phía trước, ra bộ đang chăm chú lắng nghe.
Cửa phòng mở ra, Hầu Vĩnh Kiện như thể bị súng bắn vào người vậy, vẻ mặt đang tươi cười trở thành vẻ ngạc nhiên, trừng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ với vẻ không hiểu.
- Cậu là ai?
Hầu Vĩnh Kiện trầm giọng hỏi một câu, vẻ mặt có chút không vui.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nhưng không vội vã trả lời ngay, mà quay sang Trịnh Mỹ Đường chào hỏi trước:
- Chủ nhiệm Trịnh, xin chào.
Trịnh Mỹ Đường nằm mơ cũng không ngờ rằng Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên lại xuất hiện ở tòa báo như vậy, sắc mặt trở nên xấu hổ dị thường. Nói thật bây giờ y còn có chút sợ hãi tên “Phạm lưu manh” này. Thời điểm người ta còn là sinh viên xuất sắc của trường Đang thì Chủ nhiệm Trịnh đã “chịu không nổi” rồi. Hiện giờ đã được chính thức bổ nhiệm là phó trưởng phòng thư ký của UBND
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-luc-tuyet-doi/3222047/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.