Chương trước
Chương sau
Hơn mười giờ đêm, đội ngũ cứu hộ thôn Đại Vương đã lục tục trở về thị trấn.

Cửa của tất cả văn phòng trong trụ sở ủy ban thị trấn “rộng mở”

Lư Vệ Đông đã tháo toàn bộ cánh cửa ở đây.

Khâu Minh Sơn, Tống Mân và các lãnh đạo khác đi đến trường học của thị trấn.

Bình thường giờ này trường học thị trấn đã sớm tắt đèn, nhưng lúc này đèn đuốc sáng trưng, mỗi gian phòng học đều có đầy người, là người dân của thôn Đại Vương ra sơ tán, tạm thời phải ở chỗ này.

Nhìn thấy ngọn đèn ô tô, các cán bộ đóng ở trường học này đều ra đón.

Cao Khiết đứng ở một bên.

Cao Khiết đã thay một bộ quần áo khác, vẫn là quần áo vận động thoải mái. Trời vẫn tiếp tục mưa to, việc giải nguy ở thôn Đại Vương tuy rằng đã chấm dứt, nhưng tình hình nguy hiểm ở các thôn khác thì vẫn không thể loại trừ, Chủ tịch thị trấn Cao bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng ở một vị trí chiến đấu mới.

Dưới ánh đèn lờ mờ, trông Chủ tịch thị trấn Cao càng xinh đẹp tuyệt trần, trên mặt đã ửng đỏ, lấy tay che miệng ho khan một tiếng. Dính mưa lớn như vậy, đừng nói đến một cô gái như Cao Khiết, mà ngay cả người thân thể cường tráng như đồng chí Phạm Hồng Vũ, cũng cảm thấy khó chịu.

- Chủ tịch Địa khu Khâu, Bí thư Tống…

Cao Khiết lên tiếng chào hỏi.

- Tiểu Cao, quần chúng được bố trí như thế nào?

- Tạm thời đều bố trí ổn rồi, tuy nhiên khó khăn không nhỉ…

Cao Khiết sầu lo nói:

- Đại bộ phận người dân đều ngâm nước mưa cả ngày, người trẻ tuổi thì không sao, nhưng người già và trẻ con thì không khỏe lắm. Cơ bản đều chỉ còn mấy bộ quần áo khô, đệm chăn cũng bị mưa ướt rất nhiều, không có nước ấm để tắm rửa. Trong phòng học rất lạnh, tối nay thì khó nấu. Hiện tại tôi tổ chức căng tin trong thị trấn nấu chút gì đó nóng nóng cho họ ăn, để ấm người trước rồi tính sau.

Khâu Minh Sơn lập tức nói:

- Cái này cô không cần lo, chúng tôi lập tức sẽ mang chăn bông và lương thực đến, đồ dùng hàng ngày cũng sẽ điều đến một ít, bố trí trước như thế rồi tính sau. Tư lệnh La, chăn bông sẽ phải phiền bộ đội giải quyết cho một chút rồi.

Câu cuối cùng này, là nói với một quân nhân chừng năm mươi tuổi đang đứng bên cạnh, chính là tư lệnh quân khu La.

Tư lệnh La liền đáp:

- Chủ tịch Địa khu, yên tâm, chăn bông để tôi giải quyết.

- Bí thư Tống, vật dụng hàng ngày và lương thực, ở thị xã có khó khăn hay không?

Tống Mân đáp:

- Chủ tịch Địa khu cứ yên tâm, không khó khăn đâu, tôi sẽ gọi điện để bố trí, chậm nhất sáng ngày mai là sẽ đầy đủ.

Tống Mân cũng là một người có năng lực, nếu không Lương Quang Hoa cũng sẽ không coi trọng ông ta như vậy.

- Tốt lắm. Tiểu Cao, các cô phải xem xem những thôn dân nào bị bệnh thì đưa lên bệnh viện Nhân Dân địa khu để điều trị ngay. Chuyện này không thể trì hoãn được. Mưa lớn, trời lạnh, càng để laau thì càng dễ xảy ra vấn đề.

- Vâng, Chủ tịch Địa khu.

Cao Khiết liền đáp ứng, sau đó lại che miệng ho khan vài tiếng.

Tống Mân quan tâm nói:

- Chủ tịch Địa khu, tôi thấy tiểu Cao cũng cần phải điều trị. Đồng chí nữ, ngâm nước mưa cả ngày như vậy, dễ bị ốm lắm.

- Cảm ơn Bí thư Tống đã quan tâm, không cần lo cho tôi…

Cao Khiết vội vàng nói.

- Tiểu Cao, cô không cần phải cố, sức khỏe là vốn liếng của cách mạng. Hiện tại quần chúng đã được bố trí rồi, những công tác tiếp theo thì sẽ do đồng chí khác phụ trách. Cô đi theo những quần chúng bị bệnh khác, lên thị xã điều trị đi.

Tống Mân khoát tay, quả quyết nói.

Lư Vệ Đông lập tức nói:

- Đúng vậy, Chủ tịch thị trấn Cao, cô đi bệnh viện đi. Chỗ này đã có chúng tôi, cứ yên tâm…

Vô tình, giọng điệu Lư Vệ Đông đã thay đổi hoàn toàn.

Khâu Minh Sơn vung tay lên nói:

- Cứ sắp xếp như vậy đi. Công tác chống lụt tiếp theo, do Phạm Hồng Vũ hỗ trợ lão Lư tiến hành bố trí.

Có người hơi ngơ ngác một chút.

Theo ý này của Chủ tịch Địa khu Khâu, là để Phạm Hồng Vũ tạm thời thay thế vị trí của Cao Khiết? Không có Chủ tịch thị trấn, không phải sẽ do Phó chủ tịch thị trấn thay hay sao? Sao lại để Phạm Hồng Vũ bổ khuyết như vậy?

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng cũng không có ai có gan nói lên điều này. Hơn nữa, Chủ tịch Địa khu cũng chỉ rõ, hiệp trợ công tác chống lụt bão, chứ không nói bao gồm cả những sự vụ ngày thường.

Với biểu hiện của Phạm Hồng Vũ trong việc giải cứu thôn Đại Vương, để hắn tạm thời phụ trách công việc này thì cũng không có gì là quá đáng cả. Sự thật chứng minh, năng lực làm việc của người thanh niên này cực kỳ xuất sắc.

Không có sự quyết định nhanh chóng của hắn, thì tổn thất của tai họa lần này, tuyệt đối sẽ không nhỏ như vậy.

Nếu chết hơn trăm người, đó chính là thông thiên, sẽ kinh động đến lãnh đạo tầng cao nhất.

Lập tức Khâu Minh Sơn, Tống Mân, Tư lệnh La và các lãnh đạo khác đi vào phòng học thăm hỏi thôn dân, Chủ tịch Địa khu Khâu ngẫu hứng phát biểu, an ủi nạn nhân, truyền đạt ý quan tâm của Đảng và Chính phủ.

Các thôn dân đều tỏ vẻ cảm kích, mặc dù tình cảnh hiện tại vẫn rất gian nan, nhưng có thể nhìn ra, sự cảm kích của mọi người là xuất phát tận đáy lòng.

Còn sống là tốt rồi.

Khâu Minh Sơn hứa với nạn nhân, sau khi lũ đi qua, địa khu và thành phố nhất định sẽ hỗ trợ mọi người, mau chóng khôi phục gia viên. Nhà cửa bị đất đá trôi tàn phá, nhà nước sẽ có khoãn hỗn trợ để người dân xây dựng lại.

Tuy nói chỉ là một thôn bị tai họa, nhưng số người cần bố trí lại không ít chút nào, công tác xây dựng lại sau khi lũ đi qua là việc hết sức quan trọng.



Hai ngày sau, tại phòng bệnh cao cấp của bệnh viện Nhân Dân địa khu.

Chủ tịch thị trấn Phong Lâm đồng chí Cao Khiết đang nằm trên giường bệnh, cô đang được truyền dịch.

Cao Khiết không ngờ, trận bệnh lần này lại “hung mãnh” như vậy. Hai ngày trước cô đến bệnh viện Nhân Dân. Bác sỹ ở đây đã sớm nhận được thông báo của Văn phòng ủy ban nhân dân địa khu, nên đã chuẩn bị xong từ trước. Người bệnh vừa đến đã có chỗ để điều trị.

Bận hơn một giờ, cuối cùng cũng sắp xếp cho tất cả thôn dân bị bệnh xong, Cao Khiết thở phào một hơi, sau đó đột nhiên mắt mũi cô tối sầm lại, dựa vào tường rồi ngã khuỵu xuống đất.

Đến lúc cô tỉnh dậy thì đã nằm trong phòng bệnh cao cấp ở đây rồi.

Đây chính là do Thái Dương sắp xếp.

Thái Dương đi cùng với Cao Khiết đến bệnh viện Nhân Dân để sắp xếp cho nạn nhân.

Phòng bệnh cao cấp của bệnh viện Nhân Dân địa khu, là để giành riêng cho cán bộ cấp Phó giám đốc sở trở lên, điều kiện đương nhiên tốt hơn phòng bình thường rất nhiều, có buồng vệ sinh khép kín, ti vi, quạt điện đủ cả.

Cấp bậc của Cao Khiết, tự nhiên không đủ trình độ. Nhưng Thái Dương nói với người phụ trách bệnh viện, Chủ tịch thị trấn Cao chính là chỉ huy việc cứu nạn, nên phải chăm sóc cô đặc biệt.

Đây chính là đại công thần, cứu mạng của hàng trăm người.

Chủ tịch Địa khu Khâu đã nói như vậy, phòng bệnh cũng vừa lúc để trống, cho nên họ cũng vui vẻ đồng ý.

Ân tình thuận nước going thuyền (làm ơn mà không tốn công sức) này, chẳng ai không làm cả.

Cao Khiết bị cảm, viêm đường hô hấp, sốt cao liên tục, nằm hai ngày trên giường bệnh, cả người mềm nhũn, mơ mơ màng màng.

Bỗng nhiên cửa phòng bệnh khẽ mở, một bóng dịu dàng đi đến.

Cao Khiết vừa mở to mắt, lập tức cảm thấy kinh ngạc, cố gắng ngẩng đầu lên, nói:

- Ca Nhi?

Người đi vào, không ngờ là Triệu Ca.

Triệu Ca trong tay cầm một chiếc cặp lồng và một túi hoa qủa, cười dài nói:

- Chủ tịch thị trấn Cao, khá hơn chút nào chưa?

Vừa nói cô vừa đặt hoa quả xuống đầu giường,

- Ca Nhi, sao cô biết tôi ở đây?

- Hi hi, hôm qua tôi đến thăm chị rồi, đi cùng Hồng Vũ. Lúc đó chị đang nghỉ ngơi, chúng tôi cũng không muốn quấy rầy chị.

- Thế à, tôi đã ngủ cả ngày hôm qua à?

- Gần như thế. Chủ tịch thị trấn Cao, chuyện của chị, Hồng Vũ đã nói với tôi, chị cũng thật giỏi, cứu được nhiều người như vậy. Nếu là tôi, chắc chắn sẽ không được như thế.

Triệu Ca nói xong, lại ngồi xuống đầu giường, mở cặp lồng vẫn còn nóng hôi hổi ra.

- Chủ tịch thị trấn Cao, tôi nấu ít cháo, bác sỹ nói, chị hiện tại không được ăn thức ăn nhiều dầu mỡ, ăn chút cháo này trước đi.

Cao Khiết nhoẻn miệng cười, khẽ lắc đầu nói:

- Ca Nhi, tôi không đói.

- Vậy thì tôi cứ đặt ở đây, chút nữa đói thì ăn nhé.

- Ừ, cảm ơn cô.

- Có gì mà ơn với huệ? Hồng vũ nói, ở thị trấn Phong Lâm, chị đã rất chiếu cố anh ất. Lần trước đi thủ đô, chị còn dẫn anh ấy đi gặp rất nhiều lãnh đạo lớn…thật đúng là thần kỳ.

Triệu Ca thật thà nói.

Cao Khiết cười cười, thở dốc một hơi, nói:

- Ca Nhi, cô đừng có ngây thơ quá, đừng nghe cậu ta nói huơu nói vượn…chuyện thôn Đại Vương lần này, đều là do cậu ấy kiên trì, nếu không có cậu ấy thì thôn Đại Vương đã xảy ra đại sự rồi. Cho nên, cậu ấy mới chính là đại công thần thật sự.

Triệu Ca gật đầu nói:

- Đúng thế, con người Hồng Vũ lúc nào cũng vậy, mỗi lần làm chuyện tốt, cũng không vơ công lao vào người mình.

Cao Khiết không khỏi bật cười.

Lời này đúng là quá thật thà.

Mặc dù Quản Lệ Mai ngăn cản việc Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca qua lại với nhau, nhưng nhìn qua có vẻ hiệu quả không rõ ràng, Triệu Ca quả thực đã yêu Phạm Hồng Vũ đến tận xương tủy rồi, không một thế lực nào có thể ngăn cản được.

- Ca Nhi…

Cao Khiết nhẹ nhàng gọi một tiếng.

- Vâng…

Triệu Ca vội nhìn Cao Khiết, chờ “chỉ thị”

- Cô và Hồng Vũ…

Cao Khiết do dự, không biết nói thế nào.

Triệu Ca lập tức hiểu ý cô, cười nói:

- Tôi và Hồng Vũ vẫn rất tốt, dù Quản hiện giờ ghét tôi, nhưng một ngày nào đó dì ấy sẽ không còn ghét tôi nữa.

Nhưng ngày đó phải đợi đến bao giờ đây?

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết của Triệu Ca, những lời này Cao Khiết không thể nói ra khỏi miệng được.

Một cô gái đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, luôn trở nên ngốc nghếch như vậy, đối với tất cả mọi điều trong tương lai đều mơ đến điều tốt đẹp nhất, Cao Khiết đâu thể phá hỏng cảnh đẹp trong mơ đó của Triệu Ca?

Triệu Ca tự nhiên cười nói:

- Chủ tịch thị trấn Cao, chị đừng lo lắng cho tôi. Hồng Vũ sẽ sắp xếp tất cả.

- Ừ.

Cao Khiết gật đầu.

- Ca Nhi, về sau cứ gọi tôi là chị đi, Hồng Vũ cũng gọi như thế đấy, như vậy sẽ thân thiết hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.