Thôn Đại Vương cách trụ sở thị trấn chừng mười cây số. Nếu là bình thường thì đi xe chừng mười phút là đến. Tuy nhiên lúc này mưa như trút nước, tình hình giao thông trở nên cực kỳ khó khăn, xe chỉ có thể đi với tốc độ rùa bò, mất chừng ba mươi phút, đoàn xe mới đến thôn Đại Vương.
Cũng chính vì thôn Đại Vương cách trụ sở không xa cho nên mới thông quốc lộ, đoàn xe có thể trực tiếp chạy đến bên ngoài thôn, nếu như là thôn xa hơn thì xe chưa chắc đã đi vào được.
Đoàn xe dừng lại ở bên ngoài.
Cao Khiết lập tức xuống xe, bật dù lên, ngẩng đầu đánh giá toàn cảnh thôn Đại Vương.
Cô nhậm chức chưa lâu, thôn Đại Vương cũng chỉ mới ghé qua một lần, cơ bản không có ấn tượng gì. Mưa to như trút nước, dãy núi Đại Vương giống như một bức tranh sơn thủy, đứng sừng sững trong mưa.
Thị trấn Phong Lâm vốn là vùng đồi núi, núi lớn núi nhỏ nhiều vô kể, núi Đại Vương cũng không phải quá hùng vĩ, thật khó nhìn ra điểm đặc biệt. Một con suối nhỏ chạy qua chân núi, thôn Đại Vương được xây dựng dựa vào núi. Từng khu dân cư, theo thế núi, dần dần lên cao, cùng với núi Đại Vương thành một thể.
Nhà cửa ở đây chủ yếu là kết cấu ngói cũ, nhà xây rất ít.
Đại bộ phận nhân dân còn rất nghèo khó.
Cải cách mở cửa mới được vài năm, đối với vùng nông thôn hẻo lánh mà nói, chủ yếu nhất là thể hiện ở việc thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-luc-tuyet-doi/3221804/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.