Bất kể họ có “quan niệm chấp chính” như thế nào thì đều muốn làm cho tốt công tác của thị trấn, đây là điều không thể nghi ngờ. Có được thành tích, ngoài việc nở mày nở mặt ra thì cũng rất nhiều chỗ tốt. thị trấn Phong Lâm có tiền, thì đãi ngộ của mọi người cũng như thuyền lên theo nước. Tiền lương thì có thể vẫn như cũ, nhưng tiền thưởng hay phụ cấp thì rất đa dạng.
Mấu chốt là phải có tiền, còn về việc phân phối như thế nào thì trước hết không phải là vấn đề.
Hơn nữa, làm ra thành tích, Lư Vệ Đông không chừng còn được thăng tiến một bước, việc Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ được đề bạt trọng dụng thì khỏi cần nói. Nhân vật số 1, số 2 lên chức, vị trí sẽ để trống, chẳng phải sẽ giành cơ hội cho những người còn lại đang ngồi đây hay sao?
- Chuyện này, nhất định phải bố trí đi. Như thế này đi, chúng ta nhanh chóng mở cuộc họp toàn thể cán bộ thị trấn, thông báo tin tức này cho mọi người. Ngày mai khả năng không kịp rồi, mưa lớn quá, thông báo xuống cũng cần thời gian, các đồng chí ở các khu lên thị trấn cũng mất thời gian, cho nên ngày kia hãy họp, cô thấy thế nào?
Lư Vệ Đông có chút hưng phấn, trưng cầu ý kiến của Cao Khiết.
Cao Khiết gật gật đầu nói:
- Được, Bí thư. Ngoài ra, liên quan đến công tác phòng chống lụt bão, cũng nhất định phải sắp xếp trong cuộc họp.
Mọi người lại gật gật đầu.
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên nói:
- Bí thư Lư, Chủ tịch thị trấn Cao, chỉ sợ công tác chống lũ này để đến ngày kia thì không được rồi, mà phải lập tức bố trí ngay.
Ánh mắt của mọi người lại tập trung về phía hắn.
Lư Vệ Đông vẻ mặt tươi cười, nói:
- Tiểu Phạm, tình hình của thị trấn Phong Lâm cậu chưa hiểu rõ. Không có chuyện gì đâu, đợi hai ba ngày nữa cũng không vấn đề gì.
Giọng điệu của ông ta rõ ràng muốn nói – cậu mới đến thị trấn Phong Lâm được vài ngày, còn tôi ở đây đã bao nhiêu năm rồi, công tác chống lũ còn đợi cậu dạy đời hay sao?
Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày nhíu lại, nói:
- Bí thư Lư, mặc dù tôi không am hiểu tình hình thị trấn Phong Lâm như ông, nhưng lần này không tầm thường đâu. Hiện tại mới là tháng tư, mưa đã lớn như vậy rồi, đây là hiện tượng trước đây rất hiếm gặp. Còn nữa, những thôn có kênh nước chạy qua thì phải đặc biệt chú ý, tình hình ở thôn Đại Vương thì càng phải chú trọng đặc biệt.
- Thôn Đại Vương?
Mọi người lập tức ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ buồn cười.
Thôn Đại Vương là ở “vùng núi”, có liên quan gì đến việc chống lũ? Thông thường bọn họ chỉ phải lo chống hạn mà thôi.
Đây rõ ràng là ăn nói lung tung, đã dốt mà còn tỏ ra nguy hiểm đây mà.
- Tiểu Phạm, có phải cậu có nhầm lẫn gì không?
Lư Vệ Đông cười lắc đầu nói.
Nói không chừng, tiểu Phạm này chưa hiểu rõ vị trí, nhầm thôn này thành thôn khác cũng nên.
Vẻ mặt Phạm Hồng Vũ càng trở nên nghiêm túc, nói:
- Bí thư Lư. Đúng vậy, thôn Đại Vương có địa thế cao, cũng không tiếp giáp với ao hồ nào, nhưng bắt buộc phải chú ý, ở đó rất dễ xảy ra tình trạng sạt lở đất. Cấu tạo địa chất ở đó khá phức tạp, tầng nham thạch kết cấu rời rạc, nhiều năm bị phá hủy, năm nay mưa lớn và thời gian kéo dài như vậy thì nhất định phải chú ý.
Lư Vệ Đông vung tay lên, nói:
- Tiểu Phạm, đất đá trôi tôi đã thấy, nhưng ở thôn Đại Vương mấy chục năm nay chưa từng xảy ra, cậu không cần phải lo lắng, không sao đâu. Bên ao nhà Lý gia mới cần phải chú ý đặc biệt.
Phạm Hồng Vũ không chút do dự nói:
- Bí thư Lư, không thể khinh thường được. Thôn Đại Vương dựa vào núi, nhà cửa cũng được xây dựng dưới triền núi, một khi xảy ra tình trạng sạt lở, đất đá trôi thì sẽ gây thiệt hại rất lớn về người và của. Cho dù là cuối mùa mưa thì chúng ta cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị, không xảy ra tình trạng trên là điều tốt, nhưng nếu xảy ra thì phải làm thế nào?
Trong mắt Lư Vệ Đông hiện lên vẻ tức giận.
Phạm Hồng Vũ này, đúng là càng ngày càng kỳ cục rồi, luôn tự cho mình là đúng, như thể tất cả những người khác đều là kẻ ngốc, chỉ có mình hắn là thông minh vậy. Nếu không phải nể tình hắn vừa nói chuyện với Chủ tịch tỉnh, nể mặt cha hắn là Phó chủ tịch huyện Vũ Dương, thì Lư Vệ Đông nhất định sẽ cho hắn một bài học cho nhớ đời.
Người trẻ tuổi, không biết trời cao đất dày là gì.
- Tiểu Phạm, không có khả năng như cậu nói. Thôn Đại Vương không thể xảy ra lở đất, đất đá trôi được. Không được thần hồn nát thần tính như thế được. thị trấn Phong Lâm có gần trăm thôn, nếu như thôn nào cũng đặt giả thiết như thế thì ai mà làm cho nổi?
Lư Vệ Đông kìm nén lửa giận, cố gắng nói với giọng bình tĩnh nhất.
- Đúng vậy, tiểu Phạm, thôn Đại Vương không cần phải lo đâu.
Phó bí thư Đảng ủy Lý Quốc Sinh cũng nói xen vào một câu, lên tiếng ủng hộ Lư Vệ Đông.
- Cậu nghĩ mà xem, theo cách nói của cậu, nếu như thôn Đại Vương xảy ra tình trạng lở đất đá thì chúng ta phải di dời người dân ra khỏi đó. Cậu có biết thôn Đại Vương có bao nhiêu nhân khẩu không? Tất cả cũng phải đến bảy tám trăm người đó. Mưa lớn như vậy, cậu di dời bảy tám trăm người đi, thì bố trí ở đâu? Nếu xảy ra thật thì có khi còn đỡ, nếu như đất đá không sạt lở gì thì không phải chúng ta sẽ ăn no chửi hay sao?
Lý Quốc Sinh phân tích, giảng “đạo lý” với Phạm Hồng Vũ.
- Nếu xảy ra thì sao? Bảy tám trăm nhân mạng cơ đấy.
Phạm Hồng Vũ tức giận hỏi ngược lại.
Lý Quôc Sinh cũng tỏ ra không hài lòng, mặt xụ xuống.
Người trẻ tuổi, luôn cố chấp như thế.
Nếu chẳng may xảy ra ư?
Vậy thì nhà chúng ta nếu “chẳng may” thì cũng có thể sập nữa là.
Lúc này Cao Khiết liền lên tiếng, nói:
- Việc này, ngày mai bàn sau đi. Giờ cũng khá muộn rồi, mọi người về nhà nghỉ đi, công việc ngày mai bàn tiếp. Bí thư Lư, ông thấy sao?
Lư Vệ Đông nhìn đồng hồ, thời gian cũng đã mười một giờ rồi, không còn sớm nữa.
- Được.
Lư Vệ Đông gật đầu, cũng không thèm nhìn Phạm Hồng Vũ lấy một cái.
Các người có thể kiếm được chút tài chính từ tỉnh và trung ương về, điều này rấy tốt, đáng được ghi nhận. Nhưng công tác ở thị trấn Phong Lâm triển khai như thế nào, thì phải do Bí thư đảng ủy là tôi đây quyết định mới được. Nếu không, tất cả công lao đều là của các người hết thì tôi còn ủng hộ các người làm cái quái gì?
Không có lợi lộc gì thì chỉ có thằng ngốc mới đi làm mà thôi.
Lập tức mọi người đứng dậy, chào Lư Vệ Đông rồi lần lượt ra về.
- Chủ tịch thị trấn Cao, thôn Đại Vương không được bỏ qua.
Phạm Hồng Vũ chưa về phòng của mình mà theo Cao Khiết vào trong phòng của cô, giọng điệu rất nghiêm túc, cũng không gọi là “chị Cao” nữa.
- Hồng Vũ, cậu thật sự cảm thấy thôn Đại Vương sẽ xảy ra sạt lở đất hay sao?
Cao Khiết nửa tin nửa ngờ hỏi lại. vừa rồi, trên xe về cô chưa thảo luận với Phạm Hồng Vũ vấn đề này. Trong suy nghĩ của cô, thật ra còn khá đồng tình với ý kiến của Lư Vệ Đông. Thôn Đại Vương bao nhiêu năm rồi đã xảy ra việc như thế đâu? Phạm Hồng Vũ là người đầu tiên nói như vậy.
- Chắc chắn đấy.
Phạm Hồng Vũ chỉ đơn giản nói như vậy.
Việc liên quan đến tính mạng của mấy trăm người, Phạm Hồng Vũ không chút e dè, kể cả việc “giả thần giả thánh” hắn cũng sẵn sàng.
- Thời gian trước tôi có đi qua thôn Đại Vương, phát hiện bao nhiêu năm như vậy, tầng nham thạch ở Đại Vương lĩnh đã bị nước chảy đục rỗng, thảm thực vật và đất màu bị bào mòn nghiêm trọng, rất nhiều chỗ hình thành những lỗ nhỏ. Bình thường, nếu như chỉ mưa nhỏ, mưa to trong thời gian ngắn thì không sao. Nhưng lần này mưa lớn và kéo dài như vậy thì tuyệt đối không được khinh thường. Vừa rồi Lý Quốc Sinh cũng nói, thôn Đại Vương có bảy tám trăm nhân khẩu. Nếu xảy ra tình trạng sạt lở đất thì hậu quả sẽ như thế nào?
- Nhưng, khả năng này là rất nhỏ…bảy tám trăm người, nếu muốn bố trí cũng không hề đơn giản, mưa lại to như vậy.
Cao Khiết chần chừ nói.
- Chị, lúc này, chị nhất định phải nghe tôi, nếu không bị xử phạt mất chức chỉ là chuyện nhỏ, tín mạng của hàng trăm mạng người kia mới là chuyện lớn.
Phạm Hồng Vũ kiên định nói.
Ở thế giới song song kia, cũng giai đoạn này, không phải Cao Khiết đảm nhiệm chức Chủ tịch thị trấn Phong Lâm. Sau khi thôn Đại Vương xảy ra tai họa sạt đất, gây tổn thất lớn về người và của, nhưng Phạm Hồng Vũ nhớ, hình như không có vị lãnh đạo chủ chốt nào phải chịu trách nhiệm cả. Còn về việc Lư Vệ Đông có bị mất chức hay không thì Phạm Hồng Vũ cũng không nhớ rõ nữa.
Nhưng đây không phải là trọng điểm.
Phạm Hồng Vũ nếu biết sẽ xảy ra thảm kịch như vậy, thì cho dù phải trả giá như thế nào hắn cũng phải làm, nếu không hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Cao Khiết lặng nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng dường như rất khó từ chối. Dựa vào sự hiểu biết của cô đối với Phạm Hồng Vũ, khi hắn tỏ thái độ kiên quyết như vậy thì ai cũng rất khó ngăn cản hắn.
Chẳng qua việc này, thật chẳng phải đáng tin cậy, cảm giác như đang “đánh bạc” vậy.
- Chị…
Phạm Hồng Vũ lại gọi thêm một tiếng.
- Vậy, cậu định làm thế nào?
Cuối cùng Cao Khiết cũng nhẹ giọng hỏi.
Phạm Hồng Vũ đáp không chút do dự:
- Sáng sớm ngày mai, chị tập hợp dân binh cốt cán ở các thôn, chắc không ít hơn một trăm người đâu. Tôi tự mình dẫn đội, đi đến thôn Đại Vương, sơ tán toàn bộ thôn dân.
- Sơ tán thế nào? Đang mưa lớn thế này…
- Đừng nói đến việc trời mưa, mà nguy hiểm hơn cũng phải sơ tán.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]