Chương trước
Chương sau
Tại cửa khách sạn nhân dân thị xã Ngạn Hoa, Phạm Hồng Vũ đang đứng một mình, dường như đang đợi người.

Trong tay hắn còn mang theo một túi vải, bên trong căng phồng, nhìn qua hình như có chút nặng. Năm 86, duy nhất chỉ có túi nhựa là thịnh hành ở những địa khu hẻo lánh. Phạm Hồng Vũ có muốn tìm một loại túi tốt cũng tìm không ra. Chỉ có thể mang theo loại túi vải thô. Bên trong đựng hai bình mật ong, chuẩn bị tặng người.

Chỉ trong chốc lát, một chiếc xe đạp phương hoàng từ đường lớn chạy nhanh đến. Người đạp xe là một cô gái xinh đẹp, áo màu vàng nhạt, mái tóc hơi cuốn, tung bay trong gió, bộ dạng cực kỳ phóng khoáng. Cô mặc một chiếc áo lông cũng màu vàng, tôn thêm dáng người vô cùng mảnh mai của cô.

Đây chính là đồng chí Trưởng phòng Tuyên giáo địa ủy Cao Khiết.

Cao Khiết cũng nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, liền nhoẻn miệng cười, đem xe đạp cất vào trong bãi đậu xe bên cạnh khách sạn, khóa lại cẩn thận rồi nhanh chóng bước tới chỗ Phạm Hồng Vũ.

- Chủ nhiệm Phạm, hôm nay sao lại mời tôi ăn cơm vậy? Khiến cho tôi thủ sủng nhược kinh đấy?

Đi tới trước mặt Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết cười chọc một câu.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Xem ra đồng chí quan tâm đến tôi cũng không ít đâu.

Hắn vừa mới lên làm Chủ nhiệm phân xưởng, chẳng những Khâu Minh Sơn biết được tin tức mà ngay cả Cao Khiết cũng biết.

Cao Khiết mỉm cười nói:

- Bởi vì cậu là danh nhân, anh tuy rằng đã rời khỏi văn phòng địa ủy, nhưng trong cơ quan còn có rất nhiều người quan tâm đến tình huống của cậu. Bất kể là ai, được Phó trưởng ban Tào của Ban tuyên giáo trung ương tự mình triệu kiến thì đều có đãi ngộ ngang nhau.

- Đây thật là người sợ nổi tiếng, heo sợ mập rồi.

Cao Khiết cao thấp đánh giá hắn một cái rồi hé miệng cười nói:

- Nhìn qua, Chủ nhiệm Phạm cũng không cường tráng nha.

Phạm Hồng Vũ liền lộ ra vẻ ngạo nhiên, dương dương đắc ý nói:

- Đúng thế, tôi mỗi ngày đều kiên trì rèn luyện, dáng người rất chuẩn. Không đúng, chị đây là đang mắng tôi đấy.

Cao Khiết cười khanh khách, thanh âm thật trong trẻo, êm tai.

Một cô gái xinh đẹp, gợi cảm, ăn mặc hợp mốt đứng trước cửa khách sạn nhân dân cười nói tự nhiên, lập tức khiến cho không ít thực khách chú ý. Rất nhiều người ánh mắt nhìn thoáng qua, nhưng lại bị Cao Khiết dính chặt, thật lâu cũng không thể rời khỏi.

Nếu nói về bề ngoài, Cao Khiết và Triệu Ca là giống nhau, đều là những cô gái xinh đẹp, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau. Triệu Ca u buồn, mẫn cảm, giống như đã từng bị tổn thương nên từng giây từng phút đều đề cao cảnh giác. Còn Cao Khiết thì tràn đầy sự tự tin, từ trong ra ngoài tản ra một khí chất lạc quan, luôn hướng về phía trước, tinh thần phấn chấn. Đây cũng bởi vì địa vị song phương khác nhau tạo nên.

Nếu như nói Triệu Ca là con gái rượu, thì Cao Khiết chính là tiểu thư khuê các, thiên chi kiêu nữ.

Phạm Hồng Vũ nói:

- Trưởng phòng Cao, tôi như thế nào cũng cảm thấy cả người đều không thích hợp, có khả năng trở thành phân trâu.

Cao Khiết phản ứng cực nhanh, lập tức cười nói:

- Chủ nhiệm Phạm là quá khiêm nhường rồi. Cho dù là phân trâu, thì đó cũng là một đống phân trâu vô cùng ngăn nắp, phân trâu bình thường sao có thể so sánh bằng…

- Cám ơn đã khích lệ. Vật tôi hôm nay sẽ làm một đống phân trâu ngăn nắp. Tiên Hoa tiểu thư, xin mời!

Phạm Hồng Vũ cười ha hả, rồi hơi xoay người, bày ra bộ dạng thân sĩ.

Hai người vừa nói vừa cười, rồi bước vào một căn phòng riêng trên lầu hai của khách sạn.

Khách sạn nhân dân là khách sạn “sang trọng” nhất của thị xã Ngạn Hoa và là khách sạn địa ủy nổi danh. Sau khi cải cách mở ra, tuy rằng là một thành phố nhỏ, nhưng Ngạn Hoa cũng đã có một số khách sạn tư nhân. Tuy nhiên đây chỉ là giai đoạn khởi đầu nên kích thước không lớn, cấp bậc không cao. Phạm Hồng Vũ đặc biệt mời Cao Khiết ăn cơm, tất nhiên là không thể đến những khách sạn nhỏ tư nhân.

Chủ nhiệm Phạm hiện nay cũng được xem là kẻ giàu có.

Kẻ giàu có thì phải có diễn xuất của kẻ giàu có.

Kỳ thật, trong mắt Phạm Hồng Vũ, khách sạn nhân dân rất lạc hậu. Nhưng trước mắt thì cũng đành chấp nhận. Cũng may là vệ sinh bên trong cũng tương đối sạch sẽ, không có những cái mùi cổ quái như những khách sạn sau này.

Hai người ăn cơm, tất nhiên là phải có không gian riêng.

Phạm Hồng Vũ đã đặt thức ăn trước. Cải cách mở ra làm cho khách sạn cũng biến hóa theo. Chính là nhân viên phục vụ sẽ mang thức ăn mà khách đã gọi đến, không cần khách phải tự mình thò đầu qua cửa sổ để đòi. Cách đây một hai năm, chỉ có lãnh đạo địa khu hoặc thành phố mới có khả năng hưởng thụ phục vụ “đồ ăn đưa tới cửa”. Nếu là khách bình thường, rất xin lỗi, tự mình đi lấy đi, lại còn phải trả tiền trước.

Phạm Hồng Vũ gọi bốn món, một món canh. Tất cả đều là thức ăn thanh đạm, hợp khẩu vị với con gái.

Cao Khiết tự nhiên cười, nhìn thức ăn trên bàn nói:

- Bữa cơm này tốn của anh không ít tiền đâu? Nghe nói cậu bây giờ là tổ tài chủ, làm kinh doanh buôn bán lời rất nhiều tiền có phải hay không?

Phạm Hồng Vũ cũng không giấu, gật đầu nói:

- Đúng, buôn bán có lời nhưng không nhiều lắm. Cấp bậc so với tài chủ thì còn cách xa. Hiện tại trong xã hội này, cải cách mở ra, chỉ cần động não thì khả năng kiếm tiền cũng không khó lắm.

- Cậu đừng nên khiêm tốn làm gì. Tôi nghe nói, cậu buôn bán lời tầm một trăm ngàn…

Cao Khiết mở to đôi mắt, nhìn Phạm Hồng Vũ nhiều hứng thú nói. Lúc đó, một trăm ngàn tuyệt đối là con số thiên văn, tương đương tiền lương thu vào của một công nhân viên chức trong mấy chục năm.

Phạm Hồng Vũ không cười, hai hàng lông mày nhíu lại, nói:

- Nói như vậy, là có người đặc biệt chú ý đến tôi. Một trăm ngàn, nếu đầu cơ trục lợi thì tội danh chứng thực đấy, đủ phán ở tù nhiều năm.

Thấy Phạm Hồng Vũ nói như vậy, Cao Khiết cũng không chọc hắn nữa, gương mặt nghiêm túc nói:

- Hồng Vũ, cậu hiểu được là tốt. Hiện tại tuy cậu không còn làm ở văn phòng địa ủy nữa, nhưng lúc trước đã bị vây nơi đầu sóng ngọn gió, nên phải đặc biệt coi chừng. Có một số người vẫn đang chờ đợi cơ hội cậu mở miệng nói những lời không hay đấy.

Cái gì gọi là “mở miệng ra nói những lời không hay”, tất nhiên là muốn khóa chặt Phạm Hồng Vũ, từ trong miệng hắn lấy ra những lời nói có thể đối phó với Khâu Minh Sơn. Mặc dù bài viết đó chính phủ đã có định luận, nhưng Phạm Hồng Vũ nếu thật “cung khai” ra những tài liệu bất đồng thì như trước vẫn có thể lấy ra làm bài báo, ít nhất có thể hạ nhục Khâu Minh Sơn một phen, hoàn toàn hủy đi danh dự của ông ta.

- Chị Cao, cảm ơn!

Phạm Hồng Vũ từ trong đáy lòng nói.

Nhìn ra được, Cao Khiết đối với hắn thật sự khá quan tâm.

- Chúng ta ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện. Bằng không đồ ăn sẽ nguội mất.

Cao Khiết nói xong, cầm lấy lon nước cam trước mặt, đổ đầy ly cho mình và cho Phạm Hồng Vũ. Những năm tám mươi, đồ uống trong nước hoàn toàn không có. Loại nước ngọt có gas này thường được chuẩn bị trong các bữa tiệc rượu. Thậm chí còn có lãnh đạo địa ủy khi đãi khách đều yêu cầu phục vụ loại nước có gas này.

- Hồng Vũ, chúng ta lấy nước ngọt thay rượu mà cạn một ly.

Cao Khiết tính cách hướng ngoại, nghiễm nhiên trở thành nhân vật chính, không khách khí như Phạm Hồng Vũ.

Hai người giơ ly thủy tinh, nhẹ nhàng cụng một cái rồi uống một hớp lớn.

- Hồng Vũ, trở về lúc nào vậy?

Phạm Hồng Vũ trước kia công tác tại văn phòng địa ủy, Cao Khiết vẫn hay coi Phạm Hồng Vũ là người Ngạn Hoa. Huống chi hiện tại Phạm Vệ Quốc đã điều đến địa khu làm, Phạm Hồng Vũ đến Ngạn Hoa, chính là về nhà.

- Chiều hôm qua, buổi tối tôi cùng với cha đến nhà Bí thư Khâu một chuyến.

Phạm Hồng Vũ gắp một miếng thịt, thuận miệng đáp.

Cao Khiết ánh mắt hơi nheo lại, không có tiếp lời.

Lôi Vân Cương đã thôi chức, chuyện nhạy cảm như vậy, Phạm Hồng Vũ đi gặp Khâu Minh Sơn làm gì, không cần hỏi cũng biết. Nếu Cao Khiết chỉ là một nhân viên công tác bình thường của Ban tuyên giáo địa ủy, có lẽ sẽ không để ý cẩn thận như vậy. Thuận miệng tâm sự với Phạm Hồng Vũ về chính trị thời thế của tỉnh và địa khu thì cũng không có gì. Nhưng Cao Khiết không phải là nhân viên công tác bình thường, chính cô ta cũng rõ ràng thân phận của mình.

Đối với lai lịch của Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ mơ hồ cũng biết được một chút. Đương nhiên đó là sự “hiểu biết” từ thế giới kia. Khi đó, Cao Khiết đã là Chủ tịch thành phố Ngạn Hoa (1). Rất nhiều người đã điều tra lai lịch xuất thân của cô. Phạm Hồng Vũ ở Cục công an Vũ Dương, ngẫu nhiên nghe được một ít đồn đại. Nghe nói quan hệ sau lưng của Cao Khiết không chỉ ở tỉnh, mà còn có liên hệ với một đại gia tộc rất có thế lực ở thủ đô. Dường như Cao Khiết và một nguyên lão của nước cộng hòa có quan hệ thân thích với nhau.

(1) Khi đó địa khu Ngạn Hoa đã được “nâng cấp” thành thành phố trực thuộc tỉnh. Phân cấp hành chính TQ- mời xem chương 1.

Một nữ đồng chí, có thể làm đến Chủ tịch thành phố trực thuộc tỉnh, thì luôn có nguyên nhân. Nhất là trong quan trường, muốn cho mọi người hoàn toàn tin tưởng Cao Khiết bằng bản lĩnh và năng lực của mình mà tiến lên ngai vàng Chủ tịch thành phố thì chỉ sợ là không có khả năng.

Trong triều có người có làm quan thì hậu bối được nhờ.

Đương nhiên, đây đều là tin tức vỉa hè. Chân tướng rốt cuộc như thế nào cũng chẳng ai hiểu rõ. Lúc này, cũng không còn quá nhiều người tiến hành điều tra Cao Khiết nữa.

Phạm Hồng Vũ hôm nay mời Cao Khiết ăn cơm, tất nhiên là có mưu tính, không chỉ là bạn bè gặp nhau đơn giản như vậy.

- Chị Cao, Chủ tịch tỉnh Lôi vừa mới đi, thế cục của tỉnh sợ là không bình tĩnh như vậy. Đối với việc này, chị có ý kiến gì không?

Thấy Cao Khiết không nói chuyện, Phạm Hồng Vũ liền trực tiếp mở miệng hỏi thăm.

Cao Khiết khẽ mỉm cười, nói:

- Chuyện của cao tầng, tôi có thể có ý kiến gì?

- Chị Cao thật là khiêm tốn. Chân nhân trước mặt chưa bao giờ nói láo. Lúc này đây, Phó bí thư Khâu chắc gặp phải áp lực rất lớn. Phó bí thư Khâu làm người và nănglực như thế nào, tôi nghĩ chị Cao so với tôi càng rõ ràng hơn. Có một số việc, nếu có thể giúp được thì xin chị Cao ra tay trợ giúp. Đưa thân sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Phạm Hồng Vũ nghiêm sắc mặt nói.

Cao Khiết cười, lại giơ ly thủy tinh lên nói:

- Hồng Vũ, chúng ta là bạn bè với nhau. Hôm nay chỉ luận hữu tình, không nói quốc sự. Có một số việc, kỳ thật không cần phải cố ý theo đuổi. Thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Cậu hẳn là tin tưởng nhân cách Phó bí thư Khâu, cảm thấy ông ta không chỉ sẽ là một Chủ tịch tỉnh, mà chỉ cần có cơ hội sẽ còn bước tiếp hơn nữa.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu, giơ ly thủy tinh lên cụng một cái, rồi ngửa cổ uống, thật giống như uống rượu, một hơi cạnh sạch nước ngọt trong ly.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.